Ba mẹ cô ngồi một bên trải khăn và dọn đồ ăn sáng lên. Sau khi đã dọn xong, họ kêu cô và mọi người cùng đến ăn. Ăn xong, họ chùng nhau dành một buổi sáng trên biển.
Đến chiều thì vì chuyện gặp đối tác nên Đàn Nhạc Phong đi trước. Cả nhà ai cũng có cho mình một công việc riêng, chỉ có cô là không biết làm gì. Ngồi ngẩn ngơ trước ban công trong phòng, cô chợt nảy ra một ý tưởng.
" Lục Vân, Ly Ly. Hai người có muốn đi dạo một lát không? ".
" Ở đây ngoài biển ra còn có chỗ nào khác à? ". An Ly lên tiếng hỏi. Theo đó cô quay đầu vào bên trong phòng: " Khi sáng tớ có thấy gần đó có một nông trại. Chúng ta vào đó xem đi! ".
" Nông trại thì có gì để xem chứ? ". Đàn Lục Vân tay cầm cuốn sách, miệng lẩm bẩm
" Ây da! Lục Vân à, đi du lịch mà em vẫn không quên học hành nữa hả? ".
" Ai như chị ". Cô đứng dậy khỏi ghế, tiến lại gần Đàn Lục Vân, thuận tay lấy cuốn sách từ tay đối phương. Cô ném cuốn sách sang một bên, nắm lấy hai tay Đàn Lục Vân, kéo cô bé đứng dậy:
" Thôi nào, đi chơi với chị đi~ ".
Hai người đó sau khi bị cô tra tấn, cũng bất lực mà đi chơi cùng cô. Trước khi đi họ còn không quên xin phép người lớn.
Nông trại cừu Thạc Linh
" Nông trại cừu Thạc Linh? ". Cô đứng chống cằm nhìn chằm chằm vào tên biển của nông trại.
" Co đi hay không? ". Đàn Lục Vân đứng một bên hối thúc cô
Cả ba người cùng tiến vào bên trong, bên ngoài sảnh nó có vẻ như không giống một nông trại cho lắm, được trang trí theo kiểu hiện đại, mọi thứ ở đây có vẻ rất đắt tiền. Từ bàn ghế cho tới những bức tranh treo trên tường.
Nó như một khu nghĩ dưỡng năm sao vậy!
Một nhân viên nữ ở quây lễ tân tiến đến chào hỏi họ, giới thiệu cho họ biết nơi đây là quầy bar mini. Cô ấy còn chỉ đường cho cả ba tiến vào bên trong tham quan nông trại.
Tiến vào bên trong, cả ba như bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt. Đồng cỏ xanh mơn mởn được các nông dân chăm sóc rất chu đáo. Hai bên nông trại là một rừng cây thông xanh cao lớn đứng chùng chình như những người lính hoàng gia đang bảo vệ cả một nông trại.
Những con cừu màu lông trắng như bông tuyết đang được thả ra, có một vài người nông dân cầm roi da trên tay để lùa mấy con cừu chạy lung tung bên ngoài.
Đứng ở vị trí nào nhìn xung quanh cũng có thể thấy mình đang đứng giữa muôn trùng của núi. Ở một vị trí thích hợp nhìn ra xa, những rặng núi xanh mờ nhấp nhô nối tiếp nhau chạy dài không bao giờ dứt. Dãy núi trước mặt xanh đậm hơn bởi những rừng cây cổ thụ cao to, bởi bạt ngàn tre nứa san sát chen nhau mọc lên.
Những dải mây như khói bay là là trên đỉnh núi, khiến ta có cảm giác như núi cao đến tận trời. Nước suối chảy ào ào ngày đêm làm quay những con nước của mấy chiếc cối giã gạo nhịp lên xuống đều đều, thùm thụp.
Cô và hai người bên cạnh quá mãi mê nhìn lắm cảnh đẹp đó. Điều đó là tất nhiên, vì họ là lần đầu tiên được đến nơi như này.
Một hồi lâu, có một người phụ nữ tiến tới chỗ ba người họ. Nhìn sơ qua có thể đoán được người phụ nữ này tầm hai mươi mấy ba mươi tuổi nhưng trông có vẻ rất xinh đẹp, thoáng nhìn cứ tưởng là mộ thiếu nữ đôi mươi.
Cô ấy với mái tóc bồng bềnh màu nâu hạt dẻ nhìn rất cuốn hút. Cô ấy tự giới thiệu mình là chủ nhân của nông trại này tên là Vương Linh. Nói chuyện đôi ba câu mới biết cô ấy là người cùng quê với cô, hồi xưa cũng sinh sống tại thành phố XXS.
Cô gái tên Vương Linh đó là người đã có chồng, nhưng khoảng nửa năm trước đã li hôn, hiện giờ là mẹ đơn thân.
Vương Linh tận tình chỉ dạy cả ba cách chăn cừu và giới thiệu rất chi tiết về nơi đây. Sau nửa tiếng nói chuyện, Vương Linh hình như cũng bận chuyện gì đó mà rời đi. Để ba người họ tự do tham quan.
Cô được người dân ở đó chỉ cách lùa mấy con cừu vào chuồng. Hai người kia cũng mãi mê vắt sữa dê gần đó. Trong đó có một con cừu rất đặc biệt, màu lông của hơi nhuốm đen, là con cừu duy nhất có hai màu lông trong nông trại đó. Tên nó là tiểu Thạc, Thạc trong chữ nông trại cừu ' Thạc Linh '.
Tính tình tiểu Thạc hơi nóng nảy một xíu, rất khó để tiếp cận người lạ. Nhưng với tính cách của cô, cô nhất định phải chinh phục bằng được tiểu Thạc này.
" Tiểu Thạc, chúng ta qua bên này nhé? ". Cô nhẹ nhàng từ tốn nói chuyện với nó.
Ai lại đi nói chuyện với động vật thế? Tiểu Thạc rất thông minh, nó có thể nghe hiểu tiếng con người.
Nó đương nhiên cũng hiểu cô nói gì, nhưng lại tỏ ra không hiểu, chán ghét mà lơ cô.
" Tiểu Thạc có muốn ăn không, kêu to lên đi. Chị xinh đẹp sẽ cho cưng ăn ".
Nghe tới đó, tiểu Thạc miệng đang nhai nhồm nhàm cỏ tươi thì bỗng nhả ra làm văng hết lên người cô.
Trông vẻ mặt nó rất là đểu, nhìn y như tên kia vậy!