Chuẩn bị xong hết mọi thứ, cả nhà cô bắt xe đi đến sân bay. Đến sân bay thì thấy gia đình Đàn gia đã đến trước rồi.
Cô nhìn quanh một lượt, có Đàn phu nhân, vợ chồng Đàn Ngọc Dung, Đàn Lục Vân và cả Đàn Vĩnh Lợi đều đông đủ đứng ở sảnh chờ.
Vậy... Chú ấy đâu? Đàn Nhạc Phong không đến à? Cô nghĩ
Cô đến chào hỏi họ mới biết từ sáng sớm Đàn Nhạc Phong bận đi công tác ở Úc nên không đi được. Tiếc thật đấy! Cứ nghĩ lần này được ở gần người ấy hơn.
Đến giờ quy định, máy bay cũng cất cánh thẳng tiếng đến địa điểm.
Bên này, Đàn Nhạc Phong ngồi trên máy bay riêng. Anh hôm nay diện lên bộ vest đen trông rất lịch lãm, cà vạt được thắt rất chỉnh tề. Anh ngồi vắt chéo chân sang một bên, tay cầm laptop để làm việc.
Trợ lý Thịnh ngồi gần đó khẽ lên tiếng: " Đàn tổng, bên phía đối tác đã đổi địa điểm ".
" Đổi rồi? ". Anh đang gõ bàn phím bỗng khựng lại.
" Vâng! ". Trợ lý Thịnh trả lời khẽ, không dám to tiếng. Tại sao ư? Đáng lẽ hôm nay sẽ cùng gia đình đi du lịch. Ai mà ngờ phãi trì hoãn để gặp đối tác, mà đối phương còn...
" Thế thì hủy hợp tác! ".
" Thế... Thế thì không được đâu Đàn tổng! Chuyện này... ".
" Lời nói tôi cậu không nghe rõ? Hủy đi, hôm nay tôi bận lắm! ". Âm thanh trầm lặng phát ra khiến trợ lý không dám phản đối.
" Vâng, vậy để tôi hủy hẹn với người ta. Haizz! Tiếc thật! Cứ tưởng lần này được dịp để đi Hawaii luôn chứ ".
Vừa nghe trợ lý luyên thuyên bên tai, hắn như bắt được gì đó trong câu nói: " Nói lại ".
" Vâng? ".
" Cậu vừa nói gì? ".
" Vậy... Vậy để tôi hủy hẹn... ".
" Câu sau đó nữa! ".
" Tiếc ghê, cứ tưởng lần này được dịp đi Hawaii luôn chứ ".
Trùng hợp thật đó! Địa điểm lại là Hawaii? Anh như suy nghĩ gì đó rồi cất tiếng: " Đồng ý với bên họ đi! Hôm nay rảnh ".
" Hả? Rõ ràng vừa rồi ngài kêu bận mà? ".
" Không nghe rõ? ".
Kể cả anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra câu đó. Đúng thật là công việc hôm nay có vẻ bận thật! Nhưng không hiểu kiểu gì mà nghe tới chữ ' Hawaii ' là làm cho Đàn Nhạc Phong có cơ hội đổi ý luôn.
...----------------...
Máy bay cất cánh từ sáng sớm và hạ cánh tại sân bay, họ lại tiếp tục bắt xe đến đảo Hawaii. Đến nới cũng đã xế chiều.
Ngồi trên xe nhìn ra cửa sổ cảm thấy phong cảnh về đêm bên đó rất đẹp. Cô cứ nhìn ngắm mãi không thôi. Chiếc xe chạy dài, có thể thấy cảnh biển nơi đó qua ô cửa sổ.
Buổi hoàng hôn là khi mặt trời đã hoàn tất công việc của mình, dần di chuyển về nhà phía sau chân trời xa. Ánh nắng của ngày dài đã tắt, chỉ còn những hơi nóng ấm vương lại trên nền cát.
Đằng xa, ông mặt trời tròn trịa và đỏ tươi như lòng đỏ trứng gà. Xung quanh là những vầng sáng đỏ hồng bắt mắt, lung linh tựa viên ngọc quý.
Những vầng sáng ấy trải lên vạn vật một lớp mơ hồ màu đỏ cam, khiến những hàng dừa trầm tĩnh cũng xinh đẹp hơn. Trên trời, từng đàn chim kéo nhau bay về tổ, tiếng vỗ cánh xao động cả vùng biển.
Ngồi trên xe mà cô như ngây ngẩn trước cảnh đẹp đó. Quả đúng là chuyến đi không uổng công mà!
Tới khách sạn gần bãi biển, cô cùng người nhà đi đặt phòng. Tư Mộc Đoan cùng phòng với Đàn Lục Vân và An Ly. Ba mẹ cô một phòng, Đàn phu nhân phòng riêng, vợ chồng Đàn tiểu thư một phòng, một phòng riêng cho Đàn Vĩnh Lợi.
Phòng số 029
" Tại sao tôi phải chung phòng với chị và chị ấy? ". Lục Vân phàn nàn trước cửa phòng.
" Không thì em tự đặt một phòng riêng cho mình đi! Mà chị nhắc nhở em một điều nhé, đặt nhiều phòng chi phí sẽ càng tốn kém. Tới lúc đó em chịu khó đi bộ về đi! ". Cô đúng tựa vào tường ra vẻ tính toán.
Đàn Lục Vân chỉ thở dài một hơi rồi cũng ngồi xuống cởi bỏ đôi giày ra, lúc đi ngang còn không quên đụng vai cô một cái.:
" Bà chị khó ưa! ".
" Hai chị em nhà cậu thật là ". An Ly đứng đó nhìn có vẻ bất lực.
" Haizz, sau ngày dài mệt mỏi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi ".
Đàn Vĩnh Lợi chuẩn bị lao thẳng lên chiếc giường màu trắng mềm mại như bông đó chợp mắt một giấc.
\* Cốc Cốc \*. Tiếng gõ cửa vang lên: " Gì thế? ".
Anh lên thân xác rã rời ra mở cửa. Bên ngoài là một người đàn ông.
" Trợ lí Thịnh? Sao anh lại ở đây thế? ".
" Ừm.. Ờ... Cậu có thể cho tôi vào ở nhờ không? ".
" Anh ở đây, vậy cậu tôi đâu? ".
Trợ lí Thịnh gãi đầu: " Tôi cũng không biết Đàn tổng ở đâu luôn! ".
Đàn Vĩnh Lợi nở một nụ cười thân thiện: " Trợ lí Thịnh này, anh chịu khó... Tự thuê mộ phòng mà ở đi nhé~ Tạm biệt! ".
\* Rầm \*
" Phiền chết đi được! Giường ơi, anh đến đây~ ".
\* Cốc Cốc \*. Tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng lần này không phải cửa chính. Mà là... Cửa ngoài ban công phòng khách sạn. Bị phá đám tận hai lần khiến cho " anh nhỏ " này không chịu được nữa rồi. Đem theo gương mặt hầm hực tiến tới ban công chuẩn bị kéo rèm qua một bên, miệng còn không ngừng chửi rủa:
" Cái con m\* nó! Định không để cho ông đây ngủ à? Là tên nào không biết điều th... thế... Cậu nhỏ? ".
Người bên ngoài là Đàn Nhạc Phong. Ôi trời ơi! Đàn Vĩnh Lợi à, cầu cho anh thượng lộ bình an~