Chú Già, Em Yêu Anh!

Chương 5: Tên lưu manh xinh đẹp




Cô cứ nằm dấu mặt trên bàn, cũng không biết anh ta đã đi chưa. Cô lén mở mắt cô, vẫn cúi đầu nhưng nghiêng mặt sang bên bàn kia để quan sát.

"Đi rồi?".

"Phải!".

Bất ngờ giọng nói người đàn ông đó lại vang lên, cô ngồi thẳng lưng dậy. Đôi mắt chớp chớp liên hồi.

Hắn ta đang ngồi trước mặt cô!

'Nhìn có vẻ quen quen nhỉ?'.

"Nói! Ai cho phép cô chụp hình người khác khi không có sự cho phép của họ?" .

"Tôi... Tôi đâu có chụp chú đâu!".

Lý do cô gọi chú vì trông người đàn ông này cũng khoảng hai mấy ba mươi tuổi rồi cũng nên. Nhưng nhìn rất đẹp trai.

"Nói dối không chớp mắt!".

"Đâu.. đâu có..".

"Đưa điện thoại đây!".

"Ông chú này, chú có quyền gì mà kêu tôi đưa điện thoại tôi cho chú?".

"Vậy cô có quyền gì chụp tôi?".

"Ôi trời, là ai gọi đây. Là mẹ à?

Alo? À Vâng Vâng. Con về liền..".

Cô vờ như có ai gọi điện mà kiếm cớ chuồn đi.

...----------------...

Biệt thự Đan Thành thành phố XXS

"Phù, may thật đó. May mà còn nhớ đường về, không là ông chú già đó dí chết mất"

"Mà ngẫm đi cũng phải ngẫm lại. Ông chú đó nhìn quen thật

Mình gặp ở đâu ta?

Tiếng chuông điện thoại vang lên

"Alo?"

"Mộc Đoan, vừa nãy cậu chạy đi đâu thế?"

"À quên mất. Tớ về nhà rồi, cậu về khách sạn ở tạm một đêm nhé. Mai tớ qua đón"

"Okay"

Cô tung tăng bước vào cổng biệt thự. Vừa vào cô vội hét to lên

"Mọi người, cháu về rồi đây!"

Những người trong nhà đều quay mặt ra, bà Đàn vui vẻ đứng dậy

"Tiểu Mộc Đoan về rồi đó à. Mau... Mau lại bác Phương xem nào!"



Cô chạy lại, xoay một vòng trước mặt Tần Phương

"Tiểu Mộc Đoan đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp rồi"

"Lớn rồi mà làm như mình còn là đứa trẻ ấy" Lục Vân nói với giọng mỉa mai

"Âydo, Tiểu Lục Vân à. Lâu rồi không gặp, trở nên xinh đẹp quá ta ơi"

"Ngày nào em chả đẹp"

Cô đi lại búng nhẹ vào đầu Lục Vân một cái

"Chị Mộc Đoan có mua quà cho Lục Vân đó. Muốn xem không?"

"Không nhé, chắc chị lại mua mấy thứ tào lao như kẹp tóc sến súa cho coi"

"Ấy, sao em biết? Em theo dõi chị à?"

"Đó biết ngay. Em đã mười sáu tuổi rồi, không còn nhỏ đâu. Chị dẹp mấy cái đó qua một bên đi!"

"Mười sáu tuổi thì vẫn là đứa trẻ"

"Tên này là ai thế?"

Cô nhìn về phía người thanh niên ngồi kế bên Lục Vân

"Tiểu Mộc Đoan. Em... Em không nhớ anh sao?"

"Chồng tương lai của chị đó!"

"Gì chứ? Gì mà chồng tương lai. Của em đó, nhường cho em"

"Thôi thôi đi. Anh ấy mới là người được hứa hôn với chị, của chị đó"

"Chảng phải hồi nhỏ em nói muốn lấy anh nhỏ sao. Chị nhường em đó"

"Thôi nhé"

"Hai đứa... Hai đứa... Đồ tồi" Vĩnh Lợi bặm môi, mắt rưng rưng đáp

Bên ngoài có tiếng xe đậu trước cửa. Đàn Vĩnh Lợi ngóng ra

"Là cậu nhỏ"

'Chú Nhạc Phong sao?'

Anh bước vào, cô vừa nhìn thoáng qua thì liền hoảng hốt. Chảng phải là người đàn ông gặp ở nhà hàng khi nãy sao. Lâu rồi không gặp cô đã quên hẳn đi khuôn mặt của anh luôn chứ

Chết rồi! Biết giấu mặt ở đâu bây giờ? Vừa nãy còn nói người ta là ông chú già nữa chứ

Nhiều năm không gặp, còn tưởng khi gặp lại sẽ vui vẻ biết chừng nào. Ai mà ngờ được

Cô vội quay mặt vào chỗ khác, thấy lạ Lục Vân khẽ hỏi

"Chị bị sao thế?"

"À à... không có gì, không có gì"

Anh nhìn xung quanh chợt ánh mắt dừng lại ở chỗ cô ngồi trong góc



"Mộc Đoan về rồi à?"

"Không nhìn thấy mình không nhìn thấy mình..."

"Cậu nhỏ thấy em rồi. Không cần che đâu" Vĩnh Lợi lên tiếng

"Câm mồm đi!"

"Mộc Đoan, chẳng phải khi ở Mỹ con nói rất nhớ chú sao?" Mẹ cô lên tiếng hỏi

"Chị dâu vừa nãy đi gặp khách hàng, em có gặp một tên lưu manh" Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện cô, tay còn không quên cầm ly trà lên

"Vậy sao? Hắn ta làm gì?" Mẹ cô hỏi

"Tên lưu manh đó chụp lén em!"

Trong nội tâm của cô đang gào thét dữ dội. Tên chú già của cô thù dai thật đó!

Ba cô nghe thế thì liền hỏi: "Thế tên lưu manh đó có ngoại hình như thế nào? Em đã báo cảnh sát chưa?"

Anh liếc sang bên cô, miệng nhếch nhẹ lên

"Một tên lưu manh xấu xí"

Cô giật mình vì lời nói đó. Vội quay sang chất vấn anh

"Gì mà tên lưu manh xấu xí. Rõ ràng là một đại mĩ nữ!"

"Oh... Cháu biết người đó?"

Bị gài rồi! Anh ta rõ ràng biết cô là tên lưu manh đó..

"Tên lưu manh này rất giống...

Một người quen của em!"

"Là ai thế?" Ba cô lại hỏi

Anh không trả lời ngay chỉ vờ nhìn sang cô một cái rồi lại quay sang ba cô.

" Quên rồi!".

Không ngờ anh lại còn nhớ cô. Vậy là khi nãy anh đã nhận ra cô từ lâu rồi.

Cô thì cũng chẳng buồn che dấu nữa, người ta đã nhận ra mình thì thôi. Tiện tay lấy cái bánh quy trên đĩa gần chỗ anh ngồi mà ăn.

" Vẫn như ngày nào ".

Cô nghe có chút không lọt tai, nuốt miếng bánh vừa cắn xuống, lên tiếng hỏi.

" Ý chú là sao hả? ".

Anh vẫn không quan tâm, bên kia ba mẹ còn nhìn cô mà thầm cười nữa chứ. Thấy lạ, cô mới nhìn sang Lục Vân, rồi lại nhìn sang Vĩnh Lợi.

Đàn Vĩnh Lợi che tay cười thầm một cái, rồi mới điều chỉnh lại giọng nói.

" Tiểu Mộc Đoan ". Vĩnh Lợi tự chỉ vào mép ngay dưới môi của mình ra hiệu rằng dưới môi cô đang dính vụn bánh quy.

Cô thì lại ngơ ra đó. Giây sau cầm điện thoại lên mới phát hiện mình bị dính vụn bánh thật.

Xấu hổ quá! Mới ngày đầu về nước mà đã muốn đội quần tận hai lần rồi.