Tại quán cà phê gần đó, bốn nữ sinh đang ngồi học nhóm bên trong. Chỗ họ ngồi ở góc cuối trong quán, có view có khá lại rất sạch sẽ nên đó là lựa chọn tốt nhất để ngổi học.
" Các cậu học trước đi nhé! Tớ đi mua chút đồ ăn vặt ". Dương Nguyệt cầm lấy điện thoại rồi đi sang cửa hàng tiện lợi đối diện.
Tư Mộc Đoan đang ngồi lướt mạng xã hội vô tình lướt trúng bài nói về CEO tập đoàn Đàn thị lại khiến cô nhớ về đêm hôm đó.
Sau khi tỉnh mộng cô lắc đầu vài cái rồi ném điện thoại sang một bên để tập trung học.
Chuyển cảnh sang cửa hàng tiện lợi. Dương Nguyệt vừa đi vừa chống cằm lượn lờ tìm kiếm thứ gì đó tại quầy nước
" Ở đây không còn à? ".
Tìm một hồi thì Dương Nguyệt cũng nhìn trúng một chai sữa thạch việt quất. Nhưng chỉ còn một chai duy nhất, đã vậy nó còn nằm ở kệ trên cùng mới đau chứ.
Với cái chiều cao m60 như cô nàng thì làm sao mà lấy được đây? Dương Nguyệt nhón chân cố với tới lọ sữa đó.
" Sao mà cao dữ vậy nè? ".
Cô nàng nhón chân, tay với hết cỡ nhưng sao vẫn chưa chạm tới. Dương Nguyệt thở dài ngước lên nhìn thì chai sữa đang bị một bàn tay ai đó đụng vào.
Dương Nguyệt quay người lại, đầu vô tình đụng trúng bả vai của người đó.
" Cao thế? ".
Cô nàng ngước lên nhìn người đàn ông, anh ta có một gương mặt rất điển trai, khuôn mặt góc cạnh, tuy có một mí nhưng đôi mắt lại rất to.
" Anh này! Thứ này là tôi nhìn thấy trước ".
" Thì? ".
Thì? Gì mà lạnh lùng thế? Không biết nhường con gái nhà người ta hả? Có phải là đàn ông không thế? Dương Nguyệt nhăn nhó nhìn anh ta một lúc.
" Vì anh đẹp trai nên tôi tha thứ cho anh đó! Đổi lại anh phải bao tôi ăn! ".
" Vậy thì cảm ơn. Đưa tôi điện thoại! ".
Ôi trời! Anh ta có thể cho người khác phương thức liên lạc nhanh vậy sao? Dễ dãi quá đó!.
Dương Nguyệt đưa điện thoại cho anh ta, sau khi anh ta đưa lại. Khóe miệng cô nàng thầm nhếch lên.
" Anh tên gì thế? ".
" Trịnh Tuấn ".
Trở về quán cà phê, Dương Nguyệt tay ôm điện thoại vào lòng, miệng tủm tỉm cười. Tư Mộc Đoan thấy lạ bèn hỏi:
" Tiểu Nguyệt! Chuyện gì thế? ".
" Vừa nãy tớ có gặp một ông chú rất đẹp trai! ".
" Ông chú? Gu cậu mặn thế? ". An Ly khẽ nói.
" Mặn gì mà mặn chứ? Anh ấy cũng chỉ tầm ba mươi thôi! ".
" Có khác gì ông già đâu ". An Ly vẫn tiếp tục trêu ghẹo làm Dương Nguyệt xù cả lông lên.
Chỉ có Tư Mộc Đoan là cảm thấy rất nhột bởi câu nói của An Ly. Chẳng phải cô cũng vậy sao? Đã vậy còn trải qua đêm đầu tiên với ông chú già đó nữa.
" Ây dô! Đây chẳng phải Tư Mộc Đoan sao? ".
Một giọng nói chanh chua của người phụ nữ nào đó vang lên ở bàn bên. Tư Mộc Đoan quay đầu sang nhìn coi là ai thì bỗng chốc đứng hình.
Đó là người bạn trai cũ của cô, người phụ nữ đó lại khoác tay anh ta. Lúc ở rạp chiếu phim vì đứng xa nên không nhìn rõ mặt. Thì ra tiểu tam chính là cô gái đó.
" Cô là ai thế? ". Dương Nguyệt lên tiếng.
" Tôi là cấp trên của Tư Mộc Đoan! ".
" Châu Vận? Sao anh lại ở đây? ". An Ly dường như cũng để ý nên nhìn vào hắn hỏi.
Dương Nguyệt lúc này cũng phác giác ra điều gì đó nên chỉ vào hai người đó:
" À... Thì ra do cô ta nên anh mới cắm sừng Mộc Đoan. Đúng là tra nam tiện nữ! Rất xứng với nhau! ".
" Bảo bối! Chúng ta đến quán khác nhé! ".
" Ý cô ta là sao? ". Kim Chỉ quay sang hỏi ngược lại Châu Vận, chính cô ta cũng không biết Tư Mộc Đoan chính là bạn gái cũ của hắn ta.
" Ý của tôi là Châu Vận! Anh ta là bạn trai cũ của Mộc Đoan đó ".
" Hừ! Thì ra cô là bạn gái của cậu ấy. Tôi lại cứ tưởng bạn gái cậu ấy là con nhỏ nhà quê nào cơ chứ ".
Cô ta khoanh tay đứng khiêu khích cô, Châu Vận thì cứ đứng một bên khuyên cô ta sang chỗ khác. Chính hắn cũng không dám nhìn thẳng mặt cô.
" Haizz! Cũng không biết ai mới là đồ nhà quê. Lại thích đi lượm rác của người khác cơ đấy! ".
Ngụy Diêu tuy trầm tính như khi nói câu nào lại đúng câu đó. Không sai một li nào, Kim Chỉ tự dưng lại nổi cáu lên.
" Con tiện nhân kia! Cô nói ai là đồ nhà quê? Cô biết tôi là ai không? ".
" Là ai thì có quan trọng không? Cô đừng có nghĩ mình là cấp trên của tôi thì muốn sỉ nhục bạn tôi hả? ".
" Tư Mộc Đoan! Cô thì hay rồi, dám ỷ đông mà bật lại tôi á? Cô không sợ tôi đuổi việc cô à? ".
" Bảo bối! Chúng ta đi thôi! ".
" Anh ở yên đây cho em, hôm nay em phải cho nó biết thế nào là đụng tới Kim Chỉ này! ".
" Cô muốn làm gì? ". Ngụy Diêu đẩy ghế đứng dậy.
" Sao? Sợ rồi à? Muộn rồi! Tôi nói cho các cô biết! Em họ của tôi rất có tiếng nói ở đây. Chỉ cần một câu của em ấy, thì các cô! Không sống sót ở đây được đâu! ".
Nói xong cô ta định vung tay đánh Ngụy Diêu thì Tư Mộc Đoan nhanh tay hơn một bước, cô vội chợp lấy cốc cà phê trên bàn hất vào cô ta.
" Áaa! Con Khốn! ".