Chú Đừng Qua Đây!

Chương 42: 42: Tôi Có Thể Giúp Cô




Ngoại trừ Lãnh Di Mạt và những người đi theo sau cô rời khỏi phòng hội nghị thì những người khác vẫn còn ngồi yên tại vị trí của mình.



Lương Bằng và Hoắc Lôi trừng mắt nhìn Tả Bân trong sự căm phẫn tột cùng nhưng lại không có cách nào để đối phó được với hắn, cảm giác này còn khó chịu hơn cả lúc bị thương.



Có lẽ sắc mặt của Ngôn Tô là khó coi nhất, ông ta đã cố tình chuẩn bị một bữa hồng môn yến dành riêng cho Tả Bân, nhưng bây giờ tất cả đều bị một ả nha đầu phá hỏng hết, lại phải trơ mắt nhìn Tả Bân lành lặn và quang minh chính đại bước ra khỏi thủ phủ của Hồng Bang.



Món nợ này, sẽ có một ngày ông ta tính với cả Tả Bân và Lãnh Di Mạt.



Trên bàn hội nghị, ánh mắt như dao nhọn của Tả Bân và Ngôn Tô nhìn trực diện vào nhau, chưa ai nói với đối phương bất cứ câu nào cả, trong tâm thế hằm hè người kia, hai người bọn họ giống như hai con mãnh thú đang tranh giành địa bàn.



- Tả lão đại, cậu đừng tưởng rằng chỉ cần điều khiển được Lãnh tiểu thư thì coi như đã che giấu được những chuyện cậu làm với Lãnh gia và Xích Bang.



Nhất định chúng tôi sẽ vạch trần được cậu.



Lương Bằng hậm hực nhìn cái gai trong mắt mình, cũng chỉ nói được mấy lời sáo rỗng nữa mà thôi.



Còn Tả Bân lại cũng chỉ quan tâm nhất chính là phải nhai lão già Ngôn Tô này thế nào, những tên phụ họa kia cũng chẳng cần để ý đến làm gì.



Khi nghe Lương Bằng nói vậy, Từ Đạo nhanh chóng nói chen vào để phá vỡ đi bầu không khí ngập mùi thuốc súng hiện giờ.





- Ngôn lão đại, Lương lão đại, buổi họp mặt hôm nay của chúng ta không phải để làm rõ chuyện của Lãnh lão đại và Xích Bang sao? Lãnh tiểu thư cũng khẳng định không có chuyện gì xảy ra với Lãnh lão đại cả, cho nên chúng ta sao cứ phải ở đây luận tội Tả lão đại như vậy chứ?

Trong khi Tả Bân và Ngôn Tô vẫn trong thế sẵn sàng tấn công đối phương bất cứ lúc nào nếu có nguy cơ bản thân bị đe dọa thì những người xung lại đang đấu khẩu những câu vô nghĩa.



- Tả lão đại, tôi nên khen cậu may mắn hay là quá mưu mô đây?



Ngôn Tô cuối cùng cũng chịu mở lời trước, nhưng những câu chữ mà ông ta nói ra thì chắc chắn đều là đang ngấm ngầm khiêu khích Tả Bân.



Mà Tả Bân sau khi nghe ông ta nói xong, vừa mới định đáp lại thì Hầu Tử từ bên ngoài bước nhanh tới báo cáo gì đó bên tai của Tả Bân, ngay lập tức sắc mặt của hắn liền biến chuyển.



...!

Ngôn Dực không trả lời câu hỏi của Lãnh Di Mạt ngay mà đi một vòng quanh khu vườn, lượn lờ trước mặt cô và cười rất sảng khoái, trông vẻ mặt đang dần mất kiên nhẫn của cô gái nhỏ kia, anh ta lại càng nổi lên thêm hứng thú.



- Đương nhiên là đến để giúp cô rồi.




Lãnh Di Mạt không nghĩ là anh ta sẽ có câu trả lời như vậy nên không khỏi thấy bất ngờ.



Cô hơi nhíu chặt cặp chân mày thanh tú, gương mặt biểu lộ rõ sự ngờ vực.



- Giúp tôi? Giúp tôi chuyện gì chứ?

Ngôn Dực vừa vặn đi lướt qua chiếc ghế băng cạnh bồn hoa thì đặt mông ngồi xuống, nhìn về phía Lãnh Di Mạt đang đứng, anh ta cười cười, điềm tĩnh đưa ra phân tích của mình.



- Chính là giúp cô nói ra những gì cô muốn nói lúc nãy.



Không biết có phải vì chột dạ khi bị nói trúng tim đen không mà Lãnh Di Mạt liền trở nên lúng túng, vội vàng nghiêng đầu để né tránh.



- Tôi chẳng có gì muốn nói cả.



Anh đừng tự cho rằng mình biết nhiều chuyện như vậy, không thú vị gì đâu.



Trong đầu cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của người đàn ông kỳ lạ trước mặt.



Nhìn thấy Lãnh Di Mạt lại có ý định rời đi, Ngôn Dực vẫn ngồi yên trên ghế băng, chỉ cất giọng cao hơn để nói với cô.





- Lãnh tiểu thư là một người thông minh thì chắc cũng biết phân biệt đâu là địch, đâu là bạn chứ? Chúng ta bây giờ có chung một mục tiêu, chính là lật đổ Tả Bân.



Tôi không dám tự nhận mình biết hết mọi thứ, nhưng tôi có thể nhìn ra những lời cô nói trong phòng hội nghị lúc nãy đều là bị ép buộc.



Không khó để đoán ra ai là người đang ép cô đâu nhỉ?

Từng câu từng chữ mà Ngôn Dực nói đều đánh trúng tâm lý của Lãnh Di Mạt nên rất dễ dàng trói chân cô lại.



Cô không dám để lộ quá nhiều biểu cảm để Ngôn Dực nhìn thấy, xốc lại tinh thần lần nữa, sau đó cô mới xoay người lại để đối diện với anh ta, vừa hay giữ được tâm thế vô tư nhất.



- Anh đang tìm người hợp tác với anh để đối phó với Tả Bân? Ngôn thiếu, tôi lại không nghĩ thiếu chủ của Hồng Bang lại cần một cô gái tay yếu chân mềm như tôi giúp đỡ đấy.



Nếu Hồng Bang nhàm chán như vậy thì anh có thể nói với tôi, tôi có thể giới thiệu cho anh vài địa điểm du lịch khá thú vị.



Không nghĩ cô sẽ đáp lại mình như vậy, Ngôn Dực vừa bất ngờ vừa thấy càng thêm thú vị.



Anh ta không nhịn được mà bật cười một tiếng, đúng là tiểu thư của Xích Bang không thể giống những cô gái bình thường khác, mặc dù chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện nào nhưng tố chất bẩm sinh của cô không có gì có thể làm giả được.



Anh ta có thể chắc chắn mình không chọn nhầm người, Lãnh Di Mạt sẽ rất có ích cho anh ta để đối phó với Tả Bân.



- Chẳng lẽ cô muốn làm con rối của Tả Bân cả đời sao? Lãnh tiểu thư, cô nói đúng, tôi tìm cô để hợp tác lật đổ Tả Bân.



Nếu đã là hợp tác thì chúng ta đều có lợi, tôi giúp cô thoát khỏi anh ta, cô giúp tôi lật đổ anh ta.



Lúc Lãnh Di Mạt mới biết thông tin về cuộc họp mặt của năm tổ chức để làm rõ chuyện Xích Bang đột nhiên đổi chủ thì cô đã muốn hợp tác với những thủ lĩnh của bốn tổ chức kia, nhất là Hồng Bang để giúp cô đối phó với Tả Bân.





Nhưng sau những gì mà tên ác ma đó làm hòng đe dọa cô, đạt được mục đích che đậy sự thật của hắn, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm theo mọi yêu cầu của Tả Bân, cô không thể đem tính mạng của những người xung quanh ra đánh cược được, lại còn là dựa vào một người không rõ là thù hay bạn như Hồng Bang.



- Cảm ơn Ngôn thiếu đã xem trọng tôi như vậy.



Nhưng xin lỗi vì đã khiến Ngôn thiếu thất vọng rồi, tôi không phải người phù hợp với kế hoạch làm bá vương của anh.



Cô nói hết câu thì lại lần nữa xoay người bỏ đi, để lại Ngôn Dực ngồi trên ghế băng kia với vẻ mặt bất ngờ chẳng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, từ ngỡ ngàng đến hứng thú phải bật cười và lắc đầu.



Trước khi cô đã đi quá xa thì anh ta không quên nói thêm mấy câu.



- Tôi sẽ đợi câu trả lời cuối cùng của cô.



Lãnh tiểu thư, tôi không vội đâu, cho nên cô cứ từ từ mà suy nghĩ.



Cũng không biết là Lãnh Di Mạt có nghe được hết những gì anh ta nói hay không mà cô đã dứt khoát đi thẳng và không có dấu hiệu nào đã khựng lại.



Nhìn bóng lưng nữ nhân càng lúc càng đi xa khỏi tầm mắt của mình, Ngôn Dực giống như bị hớp hồn mất vài giây, trên môi anh ta nở một nụ cười dường như là vô hại..