Chú Đừng Qua Đây!

Chương 3: 3: Nụ Hôn Đầu




Gương mặt của người đàn ông này, Lãnh Di Mạt đã nhìn từ nhỏ đến lớn, quen thuộc đến vậy rồi mà sao cô vẫn bị dọa đến ngây người khi ở gần trước mắt như vậy chứ, tim của cô đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.



Từng đường nét trên gương mặt của Tả Bân in vào trong mắt của Lãnh Di Mạt, đôi mắt phượng thanh tao, chân mày đen rậm mạnh mẽ như tính cách con người hắn, chiếc mũi cao thẳng đến đôi môi mỏng đang mím nhẹ, mỗi chi tiết đều toát lên khí chất cao ngạo, cường bá của con người hắn.



Lãnh Di Mạt phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn chăm chú vào mình, đôi mắt của hắn như lưỡi dao sắc bén quét qua người cô, dừng lại trên đôi môi anh đào nhu thuận, yết hầu của hắn chuyển động lên xuống liên tục.



Tả Bân chầm chậm cúi đầu thấp hơn, nghiêng qua một bên để có thể thuận lợi tiến sát đến đôi môi đang khẽ hé mở, hắn không đợi được nữa, liền phủ lên môi của cô gái nhỏ nụ hôn thật nhẹ nhàng.



Bàn tay to lớn chai sạn và nổi gân guốc chuyển từ trên đôi vai thon lên ôm mặt của Lãnh Di Mạt.



Hắn chủ động dẫn dắt bao nhiêu thì cô gái nhỏ trong ngực hắn lại bất động bấy nhiêu, vì đây là nụ hôn đầu của Lãnh Di Mạt mà, cô mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp đã được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, hai tay nắm chặt vào vấy, vò thành một khoảng nhăn nhúm.



Nụ hôn đầu của cô, một nụ hôn giữa nam với nữ đúng nghĩa, không phải những cái hôn kiểu trẻ con mà cô vẫn thường hôn Tả Bân trước đây.



Thật sự rất ngọt ngào, trái tim cô lại đập loạn cả lên, chẳng chịu nghe lời nữa.



Tả Bân xoay ghế cô đang ngồi lại, để cô thoải mái hơn, hắn còn cúi thấp xuống thêm một chút, tay ôm mặt của cô đến ấn giữa sau gáy.



Có trời mới biết hiện giờ hắn đang cố kìm nén đến mức nào.



Nếu không phải là cô gái nhỏ Mạt Mạt của hắn mà là một người phụ nữ khác thì hắn đã đem nhai nuốt từ lâu rồi chứ không phải đang vô cùng kiên trì, từ từ, từng chút một chỉ dẫn để cô quen dần và đón nhận hắn.



Môi của cô đúng là một mị lực khó cưỡng mà, chỉ mới chạm vào đã cảm nhận được một loại cảm xúc khác biệt rõ ràng so với lúc hôn những người phụ nữ ngoài kia.





Đó là một loại mùi vị sạch sẽ, thuần khiết như một bông hoa tuyết mới chớm nở.



Chẳng mấy chốc hắn đã có thể tiến vào trng khoang miệng của cô càn quét từng chút một, mút sạch hương vị ngọt ngào trong miệng của cô.



Mặc dù Lãnh Di Mạt còn rất vụng về nhưng chính sự vụng về của cô lại có tác dụng kích thích đặc biệt đối với Tả Bân.



Hắn đã sớm nhìn ra cô gái nhỏ của hắn là một cực phẩm, chỉ là vẫn chưa thể được nếm thôi.



Hình như là do nụ hôn quá mức cuồng nhiệt mà một cô gái mới bắt đầu làm quen không thể thích ứng ngay được, Lãnh Di Mạt đánh liên tục vào lưng của Tả Bân nên hắn mới miễn cưỡng nhả môi của cô ra, luyến tiếc chưa thể dứt.



Bàn tay đầy vêt chai sạn cùng chiếc nhẫn mang hơi lạnh chạm vào da thịt trắng mịn của cô gái nhỏ làm cô rùng mình nhẹ.



Tả Bân vô cùng hài lòng về một màn vừa rồi, ngắm nghí tác phẩm của chính mình, môi anh đào đỏ mọng đã bị hắn hôn mút đến sưng tấy.



- Chú Bân, chú xấu lắm, làm cháu khó thở quá.




Cô gái nhỏ ủy khuất làm nũng mà toàn thân của Tả Bân cũng đang tan chảy từ từ, hắn ôn nhu dỗ dành.



- Chú xin lỗi Mạt Mạt, là do môi của cháu quá ngọt nên chú mới muốn ăn nhiều hơn đấy.



Lãnh Di Mạt chỉ là một cô bé mới lớn, sao có thể vượt qua những chiêu trò trêu chọc của người đã đầy rẫy kinh nghiệm tình trường như Tả Bân chứ, mặt cô đỏ ửng như trái cà chua chín, đỏ đến tận mang tai rồi.



Cô xấu hổ nghiêng mặt né tránh.



- Chú hư quá đi.



Tả Bân nhìn cô với ánh mắt rất đỗi dịu dàng và ôn nhu, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp tựa như thiên sứ.



- Vậy Mạt Mạt có thích chú như vậy không?

Lãnh Di Mạt đã sớm trở thành vật nhỏ do Tả Bân dẫn dắt trong tay rồi, mê mẩn đắm chìm trong những loai xúc cảm mới lạ mà hắn đem lại.



Cô gật đầu một cách thành thật và ngây ngô nhất.



- Thích ạ.



Chú Bân như thế nào thì cháu vẫn thích.




Vừa nói đến đây, cô lại vòng tay ôm lấy cổ của người đàn ông mà làm nũng.



- Chú Bân, cháu yêu chú.





Cháu nhất định sẽ gả cho chú, chú nhất định phải làm chú rể của cháu đấy.



Tả Bân cười cười, véo nhẹ chóp mũi của cô.



- Vậy Mạt Mạt có gì cho chú không nào?

Lãnh Di Mạt đua trên cổ của hắn, chu môi nũng nịu, mặc dù có vẻ đang rất xấu hổ nhưng vẫn nói.



- Mạt Mạt cho chú hôn môi được không?

Tả Bân lại bị cô chọc cười, tay nâng nhẹ cằm của cô lên.



- Vậy chú hôn thêm một lần nữa nhé?

Thấy cô gái nhỏ rụt rè gật gật đầu, hắn nhẹ nhàng nâng khóe môi, đang từ từ tiến đến gần thì đột nhiên có người xông vào.




- Nhị gia, xe đã…ách! Tôi xin lỗi.



Gương mặt của Tả Bân lúc này phải nói là dùng câu xám xịt như gan heo để diễn tả, hắn buộc phải dừng mọi hành động tiếp theo lại, nghiến chặt răng kìm chế để không tức điên lên.



- Cút!

Con kỳ đà kia chính là thân tín của Tả Bân, Hầu Tử.



Nhất định là đang có việc quan trọng nên mới nhắm mắt nhắm mũi xông vào như vậy, không ngờ lại làm hỏng việc của Nhị gia, coi như là đen đủi rồi.



Tả Bân đã đuổi tên phá rối kia ra ngoài nhưng hắn cũng hiểu ra vấn đề quan trọng cần đi xử lý ngay.



Hắn dỗ dành Lãnh Di Mạt mấy câu rồi đi ra, không quên bù cho cô một nụ hôn lên trán.



***

Tả Bân đi ra bên cạnh cầu thang, Hầu Tử đã đứng đó đợi, thấy Nhị gia đến liền cung kính cúi chào.





- Nhị gia!

- Xảy ra chuyện gì?

Tên nam nhân không đủ kiên nhẫn mà hỏi ngay vào vấn đề.



Hầu Tử nhìn ngó xung quanh một lượt mới cúi đầu tiến tới gần Nhị gia, nói với tông giọng khá thấp.



- Nhị gia, xe của chúng ta bị chặn ở ngoài bến cảng.



Đã quan sát được là Hồng Bang.



Tả Bân chưa nói gì mà lại rút một điếu xì gà ra và đưa lên miệng ngậm, vừa châm lửa xong thì lại đang suy tính gì đó.



Hắn hút một hơi thuốc, chậm rãi thở ra khói.



- Tối nay cứ tiến hành như kế hoạch.



Sau đêm nay, tôi sẽ cho đám Hồng Bang đó biết ai mới là chủ nhân.



Đi theo hắn nhiều năm như vậy nên đương nhiên chỉ cần một cái nhíu mày hay một tiếng ho của hắn thì Hầu Tử cũng biết được ý tứ rồi, lập tức cúi đầu nhận giao phó, đồng thời cũng lui xuống.



Đứng bên lan can nhìn xuống toàn cảnh đông vui nhộn nhịp bên dưới, gương mặt của Tả Bân biến đổi một cách đáng sợ, giống như đang đứng nhìn kẻ thù không đội trời chung với mình vậy..