Chú Đừng Qua Đây!

Chương 26: 26: Bị Trói




Hơi thở nóng rực nam tính có mùi thuốc lá hạng sang còn nhè nhẹ hòa lẫn mùi nước hoa thanh mát xâm nhập vào mũi của Lãnh Di Mạt, lại thêm những câu từ gợi dục đầy ái muội từ miệng hắn phun ra, tất cả những hình ảnh hoan ái cuồng nhiệt của hai người cứ hiện ra trong đầu của Lãnh Di Mạt.



Cô thật sự không thể khống chế được suy nghĩ quá mức phóng túng của mình, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà cô đã bị hắn điều khiển cả thể xác lẫn tâm hồn như vậy, nhưng cô lại còn hù theo hắn, để thân xác lẫn tinh thần nghe theo mọi sự dân dắt của hắn.



Môi lưỡi của người đàn ông vô cùng điêu luyện ngậm mút vành tai non mịn, nhạy cảm nhất chính là tác nhân khiến cho cả gương mặt của Lãnh Di Mạt đỏ ửng lên hết, toàn thân cũng nóng rực khi bàn tay không chút yên phận, luồn lách giữa hai đùi thon đang run rẩy muốn khép chặt lại, vậy mà tên nam nhân lại càng ngông cuồng chen chúc bàn tay to lớn, thô ráp của mình vào bên trong lớp bảo vệ cuối cùng, càn quét không chút nương tình.



- Đúng là trời sinh dâm đãng mà, chỉ mới nghe thôi cũng ướt vậy rồi.



Mạt Mạt, không phải cháu cũng đang rất muốn được cắm không hửm?

Lãnh Di Mạt cắn chặt môi đến bật máu, hy vọng sẽ dùng cảm giác đau đớn da thịt này để giữ lại được chút lí trí cuối cùng, trừng mắt nhìn người đàn ông đang trêu đùa mình.



- Tả Bân, ông mau dừng lại! Bỉ ổi! Ông trói tôi như vậy thì khác gì tiểu nhân không hả?

Hình như Tả Bân cũng không có ý định sẽ tiếp tục “công việc” còn dang dở lúc nãy, hắn thích nhất là được nhìn dáng vẻ xù lông, giương móng vuốt nhưng lại không thể làm gì được của Lãnh Di Mạt.



Quan sát từng sự biến đổi về biểu cảm trên gương mặt cô rồi, hắn chọn đúng thời điểm cô đang sắp đạt đến cao trào thì liền rút tay ra khỏi nơi tư mật đã ẩm ướt, còn ở ngay trước mắt của Lãnh Di Mạt liếm sạch ngón tay dính đầy mật dịch của cô, chẳng khác nào một hành động khiêu khích lẫn châm biếm.





- Cháu không phải đề cao chú quá rồi không? So với làm quân tử thì chú lại thích làm tiểu nhân hơn.



Chỉ có tiểu nhân mới gạt được cháu yêu suốt mười năm mà, cũng chỉ có tiểu nhân mới đặt cháu dưới thân để cắm.



Cháu nói xem, có phải tiểu nhận mới khiến cháu ướt như vậy không? Hửm?



Hắn nhìn cô với ánh mắt đang giễu cợt, môi mỏng cong lên thành một loại nụ cười của yêu nghiệt, lần này lại không bắt ép cô phải trả lời theo ý mà hắn muốn.



Cuối cùng thì hắn cũng đứng lên và để Lãnh Di Mạt bị trói chặt trên ghế, đến cử động tay chân cũng là gian nan.



Cô nhìn Tả Bân đang sắp ra khỏi phòng thì càng ra sức vùng vẫy muốn thoát, cổ họng đã hét đến mức sắp rách ra.



- Tả Bân, ông mau thả tôi ra! Ông tưởng dùng cách này thì có thể làm thay đổi ý định trả thù của tôi sao?


Bước chân của Tả Bân tạm dừng lại khi nghe những tiếng mắng chửi phía sau, đối với hắn mà nói thì Lãnh Di Mạt càng chửi tất cả những từ ngữ thô thiển độc địa nhất thì hắn càng thấy kích thích, có lúc lại muốn nghe cô chửi tiếp.



Hắn đứng tại chỗ, hơi quay đầu nhìn lại cô gái nhỏ của hắn vùng vẫy trong bất lực tột độ, không nhanh không chậm mà cất lời nhắc nhở.



- Cháu ngoan ngoãn ở đây suy nghĩ thật kỹ những gì cháu vừa làm hôm nay.



Từ từ mà kiểm điểm lại bản thân.



Hôm nay cháu khiến chú không vui thật đấy.



Nói dứt câu cuối cùng, hắn dứt khoát mở cửa bước ra khỏi phòng, cho dù lần này Lãnh Di Mạt ngồi đó vẫn tiếp tục la hét, mắng chửi.



- Tả Bân, ông thả tôi ra ngay! Tả Bân, ông mau thả tôi ra! Tôi cho ông biết, cho dù ông có trói tôi ở đây thì cũng sẽ có một ngày tôi tự tay giết chết tên ngụy quân tử ông.



Tả Bân, ông là tên khốn! Ông thả tôi ra ngay!

Nhưng lần này thật sự là không còn Tả Bân đứng đó trả lời cô nữa, chỉ còn một mình cô trong phòng, đúng hơn là chỉ có mỗi một chiếc ghế đang cột chặt cô trên đây.





.....!

Tả Bân vừa quay trở lại chỗ của chiếc xích đua bị đứt dây của Lãnh Di Mạt, Hầu Tử và Tiểu Ngư đều đang đợi hắn.



Khác nhau là Hầu Tử vẫn quỳ đó không đứng lên vì đang đợi phạt, còn Tiểu Ngư lại quỳ vì cầu xin cho Lãnh Di Mạt.



Nhưng cho dù là vì lí do gì gì đi nữa thì Tả Bân đi lướt qua trước mặt của hai người bọn họ lại dừng trước chiếc xích đua đã hỏng, hắn nhìn chiếc xích đua một lượt sau đó quay đầu sang phân phó nhiệm vụ cho Hầu Tử.



- Thay chiếc xích đua khác chắc chắn hơn.



Những thứ vô dụng như vậy sau này đừng để xuất hiện trong thủ phủ này nữa.




Đây chắc chắn không phải là một việc phân phó dựng xích đua mới, mà ý tứ trong lời nói của hắn chính là ám chỉ toàn bộ sự việc xảy ra hôm nảy, bao gồm tất cả những người có liên quan đang có mặt ở đây.



Hầu Tử nghe hắn nói xong, vừa cúi đầu nhận lệnh mà cũng vừa cúi thấp người và quỳ gối thấp hơn để nhận tội.



Đương nhiên là Tả Bân đều nhìn thấy hết, chỉ là hắn chưa nói đến hay sẽ đề cập đến hay muốn truy cứu hay chưa mà thôi.



Hôm nay hắn vừa trở về thì từ bên ngoài đã nhìn thấy Lãnh Di Mạt đang ngồi trên chiếc xích đua gỗ trong vườn hoa, khoảnh khắc đó thế mà lại níu giữ bước chân hắn, thôi thúc hắn đứng yên để nhìn ngắm cô, nhưng trái tim hắn lại nảy sinh ra một loại cảm xúc muốn đến gần cô hơn.



Và trong lúc chiếc xích đua gỗ xảy ra sự cố, phản ứng trong đầu hắn trong phút chốc đó rất muốn đến đỡ lấy cô, nhưng hắn lại không thể phản ứng ra được bên ngoài.





Có lẽ Hầu Tử nghĩ rằng ông chủ không tiện ra mặt nên mới thay hắn làm việc này.



Tả Bân hắn cũng biết điều này, thế nhưng những lời mà Lãnh Di Mạt nói với hắn không phải là không đúng, hắn thừa nhận ngay khoảnh khắc đó, hắn có cảm giác ghen tị với Hầu Tử, thậm chí lúc Lãnh Di Mạt khiêu khích hắn, tâm trí hắn đã đấu tranh rất dữ dôi, thiếu chút nữa là hắn mất bình tĩnh vì cô mà nổ súng vào Hầu Tử.



Yêu nghiệt! Đúng thật là yêu nghiệt mà.



Nhưng còn Tiểu Ngư thì lại không cần biết Tả Bân đang muốn ám chỉ điều gì, bởi vì điều duy nhất mà nó lo lắng nhất hiện giờ chính là Lãnh Di Mạt có bị sao hay không.



- Lão đại, tiểu thư thế nào rồi.



Ngài không làm gì tiểu thư...!

- Chủ nhân phạm lỗi mà cứ xử tội thuộc hạ thì đúng là không công bằng, nhưng thuộc hạ xúi giục thì cũng không có gì là oan ức nhỉ?

Tiểu Ngư còn chưa được nói hết câu thì đã phải im miệng lại vì Tả Bân vừa ném một con dao nhỏ xuống dưới mặt đất, ngay bên cạnh của nó.



Và đương nhiên là nó nhận ra con dao này, đây là con dao mà Lãnh Di Mạt đã năn nỉ nó mãi để có được, nó đã từng nghi ngờ nhưng không nghĩ Lãnh Di Mạt thật sự muốn dùng con dao này để ám sát Tả Bân, cách này có khác gì đang tìm đường chết đâu chứ?.