Chủ Động Xâm Lấn

Chương 7: Dã tâm




Lưu Trì Thành hiện đang mở một công ty riêng tên là Công ty Tiện Hữu Vĩnh Thành, công ty sản xuất thực phẩm. Sản phẩm chính là các thực phẩm đóng hộp, đóng chai từ các loại nông sản. Như: Mứt trái cây, trái cây sấy, nước ép đóng chai, kẹo, bánh,...

Thành lập tới nay cũng được 7 năm hiện tại thu nhập cũng ổn định, có lợi nhuận khả quan và đánh giá chất lượng tốt.

Hai năm đầu không có lợi nhuận nhiều đến năm thứ ba bắt đầu tăng trưởng nhanh, hồi vốn và thu được lãi nhiều ước tính giá thị trường của Vĩnh Thành đã lên tới trăm tỷ.

Ngô Đinh Dũng là trợ lý kiêm thư ký của Lưu Trì Thành anh ta đã theo hắn từ những ngày đầu thành lập.

Lưu Trì Thành còn đang giữ vị trí phó giám đốc của Nam An, năng lực nghiệp vụ quản lý của hắn rất tốt ông bà Lâm đều rất hài lòng.

Hắn luôn vờ ngoan ngoãn phô diễn năng lực, mục đích là giành lấy sự tin tưởng tín nhiệm của hai vợ chồng Lâm, để sau này tiện bề thâu tóm công ty của nhà họ Lâm.

Công việc thường ngày của hắn cũng bận rộn, Ngô Đinh Dũng như cánh tay phải đắc lực của hắn, luôn cùng hắn xử lý những công việc theo năng lực.

Hôm nay hắn không khỏe nên tới chiều 5h đã về nhà, căn nhà chỉ có Dì Năm ở nhà. Hắn ngồi sofa dựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, dì Năm mang lên cho hắn một ly sữa nóng.

" Cậu chủ cậu uống sữa đi để tôi đi nấu cháo và lấy thuốc sốt cho cậu. "

" Vân Đường chưa về à? " Hắn không mở mắt nhìn mà tiếng hỏi.

" Đúng vậy cô chủ chưa về "

" Em ấy có nói đi đâu không? "

" Không có thưa cậu chủ "

" Được rồi dì đi xuống đi tôi muốn nghỉ ngơi chút. "

Hắn xua tay bảo Dì Năm lui xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho cô.

Vân Đường lúc này đang cùng chú Đình chơi trượt băng điện thoại không mang bên người, chuông cứ reo mãi nhưng không có ai bắt máy.

Hắn mất kiên nhẫn sau 3 cuộc gọi không hồi đáp, tâm trạng trở nên tệ hơn, quăn chiếc điện thoại qua phần ghế trống bên cạnh. Nhắm mắt dựa lưng mà từ từ ngủ quên mất.



Đến 7 giờ tối hai người mới về nhà, Hoàng Cẩn Đình tháo dây an toàn ra giúp cô Vân Đường vui vẻ nhìn anh không chớp mắt.

Cùng anh đi chơi thật ra một trải nghiệm tốt, không ngờ anh lại có năng khiếu trượt tuyết, trượt băng tốt như vậy cũng may có anh đỡ cô nếu không cô bị té ê mông rồi.

Hai người còn đi ăn kem, ăn mì cay cùng nhau, phải nói là ông chú thực sự yêu chiều cô vô cùng.

" Chú Đình hôm nay em thật sự rất vui, cảm ơn chú đã bên em. "

Hoàng Cẩn Đình quay đầu nhắm lấy môi cô mà hôn, là anh cảm ơn cô mới đúng, cảm ơn cô bé vì đã cho anh cơ hội cảm ơn cô vì đã mở lòng quay lại nhìn anh.

" Ưm...chú "

" Em vào nhà đi để anh chị lo, trước khi ngủ nhớ gọi video cho chú. " Anh chạm vào vành tai cô miết nhẹ mà nói, Vân Đường cong môi lên hai tay ôm lấy cổ của anh.

" Ngày mai chú phải đi rồi ư? Chú đi bao lâu khi nào chú về với em? "

" Bảo bối không nỡ để chú đi sao? Chú sẽ tranh thủ xử lý công việc nhanh rồi về với em, em ở nhà phải biết giữ mình đó. "

" Đã chấp nhận chú rồi thì không cho phép em nghĩ tới người đàn ông khác. Tránh xa Lưu Trì Thành ra, cậu ta không tốt như vẻ bề ngoài đâu, em nên cẩn trọng với cậu ta nghe chưa."

Anh ân cần dặn dò, anh trong lòng vẫn còn sự bất an lo lắng. Mặc dù anh muốn tin tưởng cô hoàn toàn nhưng anh sợ cô sẽ mềm lòng với Lưu Trì Thành, mấy năm qua nhìn tình cảm của cô đối với cậu ta anh có thể không lo lắng sao?

" Chú lo lắng em sẽ mềm lòng mà với anh ta sao? Hoàng Cẩn Đình đúng là em trước kia ngốc nghếch em bị mù mới đi yêu người như Lưu Trì Thành, anh ta so với chú không bằng một góc. "

" Chú đừng để anh ta làm ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta. Em đang đang rất vui mà chú lại nhắc tới anh ta em rất không vui. Từ hôm qua tới giờ chú hôn em, ôm em, sờ em như vậy, còn không đủ chứng minh trong lòng em có chú ư? "

" Em và cậu ta đã xảy ra chuyện gì, vì sao em có vẻ ghét cậu ta như thế, cậu ta có làm gì em à? Nói cho chú biết chú cho người dạy dỗ cậu ta thay em. "

Anh trong lòng bớt đi một chú lo lắng, cảm thấy sự nghi ngờ của mình vơi đi một chút. Ánh mắt lạnh lẽo căm thù của cô khi nhắc tới Lưu Trì Thành, trông không phải loại giận dỗi ngày một ngày hai.

Cô quay mặt đi tỏ vẻ giận dỗi với anh hai tay vòng trước ngực, cô phải làm cho ông chú biết rõ rằng cô hiện tại không còn một chút tình cảm gì với hắn ta.

Nhắc tới tên Lưu Trì Thành là cô thật bực bội, lại nhớ đến những gì kiếp trước hắn đã làm, cô hận không thể đem tất cả nổi đau trả lại cho hắn.



Hoàng Cẩn Đình ôm eo nhỏ: " Không giận không giận Đường Đường hôn chú được không? "

Lâm Vân Đường lia mặt thấy vẻ mặt thành khẩn của anh trái tim cô nó trở nên mềm xuống, đúng là không giận nổi anh được. Âu cũng là cô đã nợ anh, kiếp này cô sẽ bao dung bù đắp và yêu thương anh.

" Em chịu thua chú đó! "

Môi mềm non nớt từ từ dán chặt lên môi anh, anh từ từ chủ thế đem cánh môi ấm áp nhấm nháp, chậm rãi tách hai cánh môi của cô ra, đem lưỡi mình câu lấy lưỡi cô dịu dàng giao nhau đùa giỡn thân mật.

Qua mấy phút thỏa mãn mới buông tha cho cô, Vân Đường thở phì phò cô vẫn chưa quen được với nụ hôn của anh.

" Bảo bối đợi chú về chú đem quà cho em nhé, ngoan ngoãn đợi chú! Em là của của chú rồi mãi mãi là của chú. "

" Chú ở ngoài không được chạm vào phụ nữ khác, em mà biết chú dây dưa với bất kỳ ai thì em không tha thứ cho chú đâu. Không cho chú ôm, cũng không cho chú hôn, không gặp mặt chú nữa. "

" Em tưởng ai cũng như em được chú yêu chiều như vậy à? Chỉ có em mới gan lớn trêu chọc chú thôi, em xem có người phụ nữ nào ngoài em còn lành lặng khi leo lên người chú chưa? Em không nhớ những câu chuyện nổi danh của chú trên mặt báo à, 95% đều là thật đấy. "

Hoàng Cẩn Đình cắn nhẹ lên tai nhỏ, thở ra luồng khí nóng ấm đậm mùi hương bạc hà thanh nhẹ.

Vân Đường hơi ngứa ngáy hai bàn tay khẽ cử động kéo áo hai bên của anh.

" Chú đừng cắn tai em, chú hư lắm! "

" Đường Đường mẫn cảm "

" Tại chú nên em mới vậy! Em đi vào nhà đây...chú buông em ra "

Cô nhích người muốn đi xuống nhưng hai tay anh vẫn ôm chặt eo cô, Hoàng Cẩn Đình không nỡ để cô đi, nghĩ tới hai người vừa mới xác nhận mai lại phải xa nhau anh lại càng cảm thấy khó chịu.

" Chú! Lưu Trì Thành hình như anh ta đang nhìn về hướng này, chú bỏ em ra. "

Anh đưa mắt nhìn qua cửa kính thấy bóng dáng của Lưu Trì Thành, dần dần đang đi về hướng xe của hai người. Anh cúi đầu hôn cô rồi mới chịu buông cô ra.

Cô liếm môi tỏ vẻ hung dữ nhìn anh, Hoàng Cẩn Đình anh thật sự quá xấu xa.