Thời gian trôi qua rất nhanh thoắt cái đã qua hai tuần, ngày phiên tòa xét xử Lưu Trì Thành diễn ra theo đúng pháp luật, tòa tuyên án tất cả tội danh của hắn với mức phạt 13 năm tù.
Trương Khâm Từ trên phiên tòa gào khóc nức nở đến mức cảnh sát phải cưỡng chế đưa cô ta rời đi.
Hoàng Cẩn Đình từ tòa án bước ra đi lên xe, cầm lấy điện thoại mà lướt vào tin nhắn trên Facebook, đã hai ngày rồi bé con chưa liên lạc với anh, một tin nhắn cũng không có, nhìn dòng tin nhắn cuối cùng của hai ngày trước.
- Em vẫn ổn anh đừng lo nhé
Trần Kinh Văn ngồi ghế lái nhìn hình ảnh anh qua gương, anh ta đoán được tâm sự của đại ca.
" Chị Dâu vẫn chưa nhắn tin cho anh à? "
Anh vẫn không biểu hiện gì chăm chú nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại.
" Nếu anh lo lắng cho em ấy như vậy thì đi tìm đi, đàn ông chúng ta không nên nghĩ nhiều cứ hành động trước rồi tính. "
Nghe loạt tai lời của chú em, Hoàng Cẩn Đình cử động nhẹ ngón tay lướt gọi người sắp xếp máy bay riêng cho mình.
Qua địa chỉ mà anh hỏi được từ Phùng Ly Ly anh cùng Kim lên máy bay di chuyển sang đất nước Mỹ rộng lớn.
Chuyến bay kéo dài mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng tới nơi.
Hai người đàn ông cao to ăn mặc lịch sự bước xuống máy bay, người tiếp đón đã đợi họ sẳn.
Hoàng Cẩn Đình được dẫn tới bệnh viện nơi Vân Đường chữa trị, người dẫn đường là người quen của anh, anh ta dắt anh tới quầy hỏi thăm số phòng bệnh của cô.
Vì Vân Đường từ lúc sang đây chỉ thông báo tình hình của mình cho anh biết, những thông tin khác cô điều không nói, anh cũng không thể ép cô được vì nếu làm tâm trạng của cô kích động sẽ dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu.
Ba người đứng ở quầy thì anh nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, là vị bạn thân mà Đường Đường nói.
Hoàng Cẩn Đình liền tiến lên chặn bước chân anh ta lại, người đàn ông ngoại quốc cao ngang ngữa anh, với làn da trắng, đồng tử màu nâu nổi bật, gương mặt sắc nét lãng tử.
Anh ta nhíu mày nhìn người lạ cản đường mình, nhưng qua mấy giây Ken nhận ra người trước mắt.
* Đây chẳng phải là người yêu của Esther mà? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây *
Esther là tên tiếng Anh của Lâm Vân Đường, có nghĩa là ngôi sao sáng.
" Anh là Ken đúng chứ? Đường Đường ở đâu?"
Ken nhìn sơ lược anh một thoáng rồi mới cất tiếng nói thầm: " Esther cậu lần này mình không giấu giúp cậu được rồi. "
Tưởng Ken không hiểu mình nói gì anh liền đối sang tiếng Anh, anh cũng từng học đại học trình độ Tiếng Anh ở khoảng giao tiếp ở mức tốt, anh thời đi học luôn học rất giỏi đó.
Ken ngẩn đầu nhìn anh rồi quay người lại, cất giọng nói bằng tiếng Việt.
" Đi theo tôi "
Hai người đi theo Ken vào một phòng khử trùng toàn thân rồi mới đi vào thang máy di chuyển đến tầng 7, đây là khu phòng bệnh vip.
Theo bước chân ba người dừng lại trước một căn phòng, Ken mở cửa dẫn hai người vào.
Hoàng Cẩn Đình nhìn căn phòng rộng rãi sạch sẽ thoáng mát nhưng trong không khí lại bị phũ lên một mùi hương lạ.
Người con gái nét mặt trắng bệch nằm yên ổn trên chiếc giường màu xanh rộng rãi, anh giật mình khi thấy cảnh tượng trước mắt, Đường Đường của anh vì sao lại nằm im như thế này, anh chạy tới bên giường run rẩy nắm lấy bàn tay của cô.
Tay của cô lạnh quá, mu bàn tay còn được nối với ống truyền dịch.
Ken đứng bên cạnh giường phía đối diện anh, bỏ hai tay vào túi áo lặng lẽ thở dài trong bụng.
" Tuy rằng chúng tôi đã chế ra thuốc giải độc rồi nhưng giữa chừng lại xảy ra sự cố khiến Esther không thể dùng được. "
" Sự cố? "
" Anh chắc còn chưa biết nhỉ, cô nhóc này chắc chắn sẽ không nói với anh đâu. "
" Em ấy giấu tôi chuyện gì à? Anh mau nói đi "
" Esther đã mang thai rồi, cái thai đã hơn hai tuần, vào ngày thứ chín ở đây tôi đã kiểm tra ra em ấy đã mang thai, thuốc giải đã có nhưng vì mang thai lại không dùng được. Dùng thuốc giải sẽ gây hại cho thai nhi, Esther tất nhiên là không muốn con của mình bị tổn thương rồi, vì vậy mới dẫn đến tình trạng hôm nay. "
" Chúng tôi đang cố gắng hết sức để điều chế một loại thuốc giải mới đảm bảo cho mẹ con bình an, hiện tại đang tiến hành tới một nữa rồi. Em ấy đang trong tình trạng rất yếu, mấy ngày nay chỉ tỉnh táo một hai giờ đồng hồ thôi, anh đã đến đây rồi thì ở lại bên cạnh em ấy. "
Hoàng Cẩn Đình lúc này đơ người ra, anh không nghe lầm chứ Đường Đường mang thai?
Anh đã thắt ống rồi mà?
Trần Tư Hào cũng tròn mắt nhìn anh, chuyện này anh ta cũng biết.
Hoàng Cẩn Đình lia mắt nhìn Ken lên tiếng hỏi:
" Trường hợp đã thắt ống rồi cũng có thể trúng thai? "
Ken nghe anh hỏi thì có chút bất ngờ giật mình nghi hoặc nhìn anh, thắt ống? Người đàn ông này thắt ống rồi?
Rất nhanh lấy lại tinh thần Ken đáp lại:
" Tuy xác xuất rất nhỏ nhưng không phải là không thể, anh tin tưởng Esther đúng chứ? "
Hoàng Cẩn Đình chưa bao giờ hết tin tưởng cô bé của mình, tất nhiên là anh không nghi ngờ chuyện cô mang thai rồi, tình cách tính cảm của Đường Đường anh hiểu rất rõ.
Cái ánh bất ngờ là anh thắt rồi mà vẫn khiến cô mang thai, bé con của ba mẹ đúng thật là khỏe mới đến với ba mẹ nha.
Anh nhẹ đặt bàn tay lên bụng của cô mà xoa xoa, ở chỗ này đang có một bảo bối nhỏ.
Trần Tư Hào và Ken giật mình tròn mắt khi nhìn thấy hai hàng nước mắt của anh đang chảy xuống, anh khóc rồi?
Qua một lúc thì căn phòng chỉ còn lại hai người anh và cô.
Hoàng Cẩn Đình lấy chiếc ghế đặt sát cạnh giường ngồi xuống, anh một tay nắm bàn tay nhỏ bé, một tay dịu dàng chạm vào gương mặt non nớt thân yêu.
" Bé cưng! "
" Em nghe anh nói chứ? "
" Bé ngốc, sao em lại không trả lời anh, em giận anh vì không đến bên em sớm hơn đúng không? "
Giọng anh càng lúc càng khàn đặc, còn chứa sự run run nức nở, hai mắt anh trở nên mờ đi tầm nhìn đôi lúc bị nước mắt làm nhòe.
" Em đã hứa với anh, sẽ khỏe mạnh quay về bên anh, rồi chúng ta kết hôn, tổ chức đám cưới, em không thể không giữ lời hứa được. "
Mặc dù cô không đáp lại nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nói, anh tự nói lại tự cười rồi tự khóc, cuối cùng thành vừa khóc vừa cười trông bộ dạng rất ngốc nghếch.