8 giờ sáng
Ánh sáng từ khe cửa sổ chiếu vào phòng, trên giường đôi nam nữ vẫn còn yên ổn ngủ, Vân Đường bổng nheo mắt, đưa bàn tay lên che tầm mắt bị tia nắng chiếu vào.
Lúc này Hoàng Cẩn Đình cũng vì động tĩnh từ cô mà tỉnh lại, anh cúi đầu nhìn xuống người con gái trong lòng mình, hai người chạm mắt nhau.
Vân Đường phát hiện ra bản thân đang nằm gọn trong lòng anh, bầu không khí phút chốc bối rối, cô lật đật muốn ngồi dậy.
" A! "
" Còn sớm ngủ thêm chút nữa đi. "
Cô giật mình khi bị ảnh kéo xuống ôm chặt vào lòng, anh dịu dàng nói nhỏ vào tai cô.
" Anh…buông em ra "
" Thật sự muốn anh buông? "
Vân Đường ngẩn đầu nhìn anh, khoảng cách cả hai rất gần, từ góc độ này cô nhìn rõ được độ sắc nét của xương quai hàm.
Vô thức mà nuốt nước miếng xuống, cô cụp mắt hai tai bắt đầu có cảm giác nóng rang, Hoàng Cẩn Đình chậm chậm nhích người xuống đối mặt song song với mặt cô.
" Tai đỏ lên rồi "
Vân Đường hai mắt mở to đồng tử nhất thời ngưng động, người đàn ông vừa nói tiếng trước tiếng sau chưa để cô nói gì thì lại hôn cô rồi!
Hoàng Cẩn Đình hôn nhẹ cái miệng nhỏ, sau đó lại tự nhiên mà hôn lên hai bên má mềm, cuối cùng dừng lại nụ hôn ngay giữa trán.
" Muốn ngủ tiếp hay là dậy? "
Vân Đường đơ người không nghe anh nói gì, cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Đến khi bàn tay gian manh của anh luồng vào trong áo chạm vào da thịt cô mới giựt mình tỉnh táo lại.
" Anh làm gì đó "
Cô nắm lấy bàn tay của anh kéo ra, hai mắt mở to tỏ vẻ tức giận.
Tiếng gõ cửa vang lên, là giọng nói của người phụ nữ trung niên.
" Hai đứa dậy chưa? "
Lâm Ánh Nguyệt gọi hai lần mới có tiếng đáp lại
" Chị hai tụi em dậy rồi, chị xuống trước đi tụi em sẽ xuống sau. "
" Vậy chị xuống trước hai đứa nhanh xuống chị có chút chuyện muốn nói với hai đứa. "
" Ừm em biết rồi. "
Phòng khách
Lâm Vân Đường nhẹ cười đối mặt với sự quan tâm của bà, Lâm Ánh Nguyệt liên tục gắp thức ăn vào trong chén của cô.
" Con ăn đi đây là do cô nấu đó, cô đặc biệt dậy sớm chuẩn bị cho con, con phải ăn nhiều vào. "
" Cảm ơn ạ…cô cũng ăn đi con có thể tự ăn được. "
Trong lúc Vân Đường ăn thì Cẩn Đình nhìn chị hai mà lên tiếng hỏi.
" Chị sáng sớm tới nhà em là có chuyện gì quan trọng sao? "
Lâm Ánh Nguyệt đặt đôi đũa xuống miệng chén, bà quay sang nhìn anh rồi nói
" Đình em nên chuẩn bị tinh thần đi, anh chị cả và cha đã biết chuyện rồi, chị không biết là ai nói với họ nữa, có lẻ anh chị sẽ tới đón Đường Đường về nhà đó. "
" Mọi người biết rồi ư " Hoàng Cẩn Đình lặng người suy nghĩ một lúc rồi ngẩn đầu nhìn sang Đường Đường.
" Không sao, em biết mình nên làm gì mà chị đừng lo lắng cho em như thế. "
Lâm Ánh Nguyệt thở dài nhìn hai người rồi lắc đầu, Vân Đường nghe hai người nói chuyện nhưng cô không hiểu gì chỉ biết chăm chú ăn phần của mình.
Nhắc người đến người đến liền, hai vợ chồng Lâm Nam Hữu từ ngoài đi vào, bà Đặng khi thấy con gái bảo bối liền bước nhanh đến ôm lấy người cô.
Vân Đường ngồi trên ghế được ôm có chút giật mình, bà Đặng giữ người cô nhìn ngắm một lượt xem con gái có bị thương hay trầy xước chỗ nào hay không, khi biết chuyện đã xảy ra với con gái và chú ba, bà đã tức tốc chạy tới đây.
" Đường Đường con gái của mẹ, để mẹ xem con có bị thương ở đâu không… cũng may là không có bị thương ở đâu hết. "
Vân Đường lia mắt về phía Hoàng Cẩn Đình, anh nhẹ cười trấn an cô rồi lên tiếng nói.
" Không sao họ là ba mẹ của em. "
" Ba… mẹ? "
Anh gật đầu khẳng định lời nói, cô quay đầu nhìn hai ông bà, đây là mẹ và ba của cô?
" Con gái con không nhớ chúng ta sao? Mẹ là mẹ của con, ông ấy là ba của con. "
" Mẹ…ba "
Cô nhìn kĩ khuôn mặt của hai người trước mắt, nhưng ký ức của cô bây giờ là một mảng trắng xóa, cô không nhớ ra gì cả.
Cô muốn nhớ, muốn mình nhớ lại quá khứ.
" Đau…đau… đầu của tôi…"
Vì cô cố gắng muốn nhớ lại nên khiến đầu óc lại trở nên đau đớn, cơn đau đầu kinh khủng này khiến cơ thể cô không tự chủ được mà ôm đầu run rẩy.
Mọi người ai nấy đều hoảng sợ khi nhìn thấy tình trạng của cô hiện tại, bà Thục đau lòng muốn ôm cô nhưng lại bị cô vô tình đẩy ra, cũng may chồng bà ở phía sau đỡ lấy không thì bà có thể ngã xuống nền rồi.
Cô đứng dậy ôm đầu, gương mặt của Vân Đường lúc này nhăn nhó lên vì cơn đau, cơn đau lúc này nó kinh khủng hơn những cơn đau lần trước.
Hoàng Cẩn Đình đã lấy thuốc xuống, anh ôm lấy cô muốn cho cô uống thuốc giảm đau.
Vân Đường lúc này bị cơn đau giày vò, cô hất tay anh ra khiến viên thuốc rơi xuống đất.
Hoàng Cẩn Đình chỉ mới cúi người xuống lấy viên thuốc thì cô đã chạy vào bếp, ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại ở con dao sắc bén.
Bốn người hoảng sợ la lên:
" Đường Đường!!! "
Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền nhà, bàn tay to lớn của anh giữ chặt lấy lưỡi dao, anh cau mày cắn răng nuốt xuống cơn đau, miệng cong lên cố gắng cười.
" Không sao! Nghe lời anh, bỏ dao xuống nhé, Đường Đường là bé ngoan mà. "
Thanh âm dịu dàng của anh đã đánh thức lí trí của cô, cô giật mình nhìn bàn tay đang không ngừng chảy máu của anh mà sợ hãi, buông cán dao ra lùi về sau.
Cô liên tục lắc đầu phủ nhận, cô không cố ý, cô không cố ý làm tổn thương anh, không phải là cô làm.
Đại não của cô đột nhiên xuất hiện một tia sáng xẹt qua, những hình ảnh mơ hồ như thác lũ mà ập tới.
Đây là gì… đây là gì… đầu của cô đau quá…đau quá…