" Chú Đình! Chị nghe nói đã tìm được con bé rồi à! "
Lâm Ánh Nguyệt khi biết tin đã tìm thấy cô cháu gái bà liền chạy đến nhà tìm gặp, vô tình cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
" Đường Đường! "
Vân Đường có chút ngơ ngác khi được bà ôm, Lâm Ánh Nguyệt vịn hai tay của cô nhìn một lượt sơ qua khắp cơ thể của cô, bà lo lắng sợ cháu gái có bị thương ở chỗ nào không, cũng may là không có.
" Mấy ngày qua cô lo cho con lắm đó, may là Lưu Trì Thành không làm con bị thương nếu không cô sẽ tìm nó tính sổ. "
Lâm Vân Đường nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, cô lịch sự lùi ra sau rời khỏi vòng tay của Lâm Ánh Nguyệt.
" Xin lỗi…cô là ai vậy? Tôi thật sự không nhớ gì cả. "
Lâm Ánh Nguyệt bất ngờ trước biểu hiện này của cô, bà lia mắt sang anh.
Hoàng Cẩn Đình kéo tay của chị gái nói nhỏ vào tai của bà: " Chị cùng em xuống dưới nói chuyện "
Anh quay sang nhìn cô nhẹ cười: " Em vào trong nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có người mang bánh ngọt mà em thích lên, anh và chị xuống dưới nói chuyện riêng một chút. "
…
Phòng khách
Ly trà nóng trên tay của Lâm Ánh Nguyệt suýt nữa thì đổ ra, biết tình trạng hiện giờ của cháu gái, thì ra là bị mất đi ký ức cậu ta Lưu Trì Thành dám bỏ thuốc độc hại Đường Đường ra nông nỗi này, đúng là điên khùng hết sức!
" Vậy bác sĩ nói khi nào nghiên cứu ra thuốc giải chưa? "
" Chị yên tâm bác sĩ nói trong vòng một tuần sẽ điều chế ra giải dược cứu em ấy. Chuyện trước mắt là không cho em ấy chịu kích động mạnh, bên anh chị cả nhờ chị giúp em nhé, không thể anh chị biết tình trạng hiện tại của Đường Đường được. "
Lâm Ánh Nguyệt hiểu ý của em trai, bà gật đầu đồng ý sẽ lo phần anh chị cả.
" Ừm! Chị sẽ giúp em, em nhớ chăm sóc tốt cho Đường Đường vào đừng để con bé gặp nguy hiểm nữa, tuy chị là chị của em nhưng chị cũng là cô ruột của con bé. "
" Em biết rồi mà, chị yên tâm sẽ em không để Đường Đường xảy ra chuyện gì nữa đâu, dù có liều cái mạng này đi chăng nữa em vẫn sẽ bảo vệ em ấy. "
" Chị tin em lần này, đừng để chị thất vọng. "
Lâm Ánh Nguyệt ngồi trò chuyện với anh một lúc rồi cũng rời đi, từ cửa Trần Tư Hào và Kinh Văn đi vào trên tay còn cầm theo túi bánh mà anh đã dặn họ mua cho Đường Đường.
" Anh! Đây bánh mà chị dâu thích ăn "
Anh cầm lấy túi bánh mang vào trong bếp lấy sắp vào dĩa, rót một cốc sữa dinh dưỡng tự mình mang lên phòng cho cô.
Lâm Vân Đường nghe tiếng gõ cửa, cánh cửa được mở ra anh đi vào.
" Anh mang bánh lên cho em, có cả sữa em ăn chút đi, từ qua tới giờ em chưa ăn gì cả mà. ".
Hai người ngồi trên giường anh cầm cái bánh nhỏ dịu dàng đưa đến miệng cô, đây là thói quen khi có cô bên cạnh, anh bình thường sẽ không để cô động tay vào việc gì cả.
Vân Đường do dự trong giây lát, bốn mắt nhìn nhau, cô ngại ngùng đến nóng cả hai tai, mặc dù bây giờ cô đã chắc chắn hai người là người yêu của nhau nhưng cô hiện tại không có chút ký ức nào cả.
" Sao thế, hay là em lại đau đầu nữa rồi? Anh đi lấy thuốc giảm đau cho em. "
Anh quay người muốn đi lấy thuốc thì bị cô giữ cổ tay lại.
" Em không đau đầu, không cần lấy thuốc, anh ngồi xuống đi. "
Hoàng Cẩn Đình ngồi lại, cô cầm lấy bánh lên ăn, cái hương vị của bánh này có chút quen thuộc, hình như cô đã từng ăn rồi, bánh này rất ngon.
Nhìn Đường Đường ăn ngon miệng anh vui vẻ mà mỉm cười, Vân Đường thấy anh nhìn mình chăm chú như vậy cô tưởng anh cũng muốn ăn.
" Anh cũng muốn ăn à, vậy anh cùng ăn với em nè. "
Chiếc bánh chưa được bỏ vào miệng thì đã bị rơi xuống, đồng tử của Vân Đường ngưng động trong giây lát, hai mắt cô mở to tròn xoe.
Bốn cánh môi chạm nhau, Đường Đường ngơ ngác anh ấy đang hôn cô!
" Bình thường lúc em ăn bánh anh thường sẽ hôn em như này. "
Cô chớp mắt trái tim tự nhiên đập nhanh hơn, khoảng cách giữa mặt anh và cô rất gần, cô nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt của anh.
Hoàng Cẩn Đình nhếch môi cười, anh tiếp tục tấn công nữa, nụ hôn chạm môi lại dài hơn, khung cảnh lúc này rất ngọt ngào, Vân Đường hai mắt nhắm chặt hai bàn tay hai bên khẽ cong lại bấu lấy tấm chăn.
Cho đến khi nụ hôn kết thúc, cái nóng ở tai bây giờ đã lan ra tận hai bên gò má.
" Anh…anh…"
" Em vẫn thích anh hôn em " Anh cười sủng, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, mất ký ức thì sao chứ, Đường Đường của anh vẫn không tránh né nụ hôn của anh, bé cưng của anh vẫn thích anh hôn.