“ Mắc đền chú! Lát nữa xuống nhà mọi người thấy con biết nói ra sao đây? “
Cô xoay người ngồi bên cạnh anh hai tay chống nạnh, đôi mắt trừng lên tỏ vẻ hung dữ. Anh bị cô chọc cho không nhịn được cười, dáng vẻ này của cô trong mắt anh như một con hổ. Một bé hổ con đang nhe răng hăm dọa người vậy, một con hổ con nhỏ xíu bất lực.
Anh bất ngờ nắm kéo hai bàn tay đang chống nạnh cô ra đan tay mình vào, còn đưa tay cô lên hôn hôn nữa.
Lâm Vân Đường bối rối ngại ngùng, ánh mắt cô đảo liên tục không dám nhìn thẳng vào anh. Anh bạo quá cô có chút chưa kịp thích ứng.
“ Đường Đường chú yêu em! “
Đột nhiên nghe lời yêu thương, một cô gái chưa từng nếm được mùi vị ngọt ngào trong tình yêu như cô có chút rung động. Cô không dám quay lại nhìn anh, cô sợ mình sẽ vô thức mà khóc mất.
Cô lại nghe anh nói yêu cô nữa, lần trước anh nói là lúc hai người cận gần những phút cuối cùng.
Bây giờ cô được nghe anh nói yêu cô sớm hơn rồi, anh yêu cô từ khi nào sao anh yêu cô được nhỉ? Nhớ lại trước kia cô nghe lời bàn tán mà xa cách ghét bỏ anh, cô chỉ nghĩ cho bản thân lại vô tình tổn thương anh.
Hoàng Cẩn Đình em xin lỗi.
Cô ôm lấy anh đặt khuôn mặt mình lên vai anh, âm thầm khóc nấc thút thích một lúc mới ngừng. Anh nghe tiếng cô khóc rất xót nhưng anh chọn im lặng, ôm cô vỗ nhẹ lên lưng cô.
“ Nín rồi? “
Cô lau nước mắt, cụp mắt xuống cô không muốn anh nhìn, bộ dạng cô vừa khóc xong sẽ không đẹp. Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ngón tay dịu dàng lau nhẹ những giọt nước mắt còn vươn trên khóe mắt của cô.
“ Từ nay về sau không được khóc nữa, chú mà thấy em khóc lần nào là chú hôn em lần đó. “
“ Chú sau này về thường xuyên với em được không? Chú không được lơ em nữa, em sẽ giận chú đó! “
Anh khẽ cười dịu dàng: “ Được! Chú hứa với em từ nay sẽ về thường xuyên ở bên em, sẽ không tránh em nữa. “
Cô vui vẻ ôm mặt anh chủ động hôn lên môi anh: “ Chú là tuyệt nhất! “
“ Thích hôn chú như vậy còn không chịu thừa nhận thích chú, bé ngang bướng này. “
Anh cười bất lực xoa đầu cô, Vân Đường bĩu môi đắc ý, cô không thích nói bây giờ, hiện tại cô chỉ mới rung động với anh thôi, cô muốn nói ra ba chữ đó khi cô xác nhận mình yêu anh cơ.
Hai người cần dành nhiều thời gian bên nhau tìm hiểu nhau, tình cảm mà phải từ từ tạo dựng mới chắc chắn được.
Trong lúc cả nhà ăn cơm thì mọi người nhìn hai người hỏi tại sao môi cả hai lại bị rách, cả hai đều nói đại một lý do để lấp liếm.
Tới tối gia đình 3 người cô tạm biệt ông cụ Lâm và anh đi về nhà. Hoàng Cẩn Đình dẫu không muốn để cô đi nhưng cũng không làm gì được, Vân Đường trước khi vào xe nhìn bóng hình người đàn ông không nỡ để cô đi kia.
Vân Đường quay người chạy về phía anh, nhón chân lên nói nhỏ vào tai anh rồi mới đi lên xe về nhà.
Chiếc xe đã đi xa trên gương mặt trưởng thành của anh bổng nở ra một nụ cười nhẹ. Đường Đường nói với anh rằng ngày mai hẹn anh đi chơi cùng nhau.
Ba người về tới nhà Vân Đường nhìn thấy một khuôn mặt suốt đời cô căm phẫn. Lưu Trì Thành ngồi trên ghế nhàn nhạt nhìn ba người.
Ông bà Lâm thấy con trai đã về thì như thói quen mà hỏi hang.
“ Trì Thành về rồi à, con đã ăn gì chưa? Mẹ nói Dì Năm nấu gì đó cho con ăn nhé? “
“ Con ăn rồi ba mẹ và Đường Đường mới từ nhà ông nội Lâm về à? “
Mẹ Lâm nhẹ cười gật đầu: “ Đúng vậy, chú ba cũng về đấy con có rảnh mai tới chơi với ông nhé. “
Lưu Trì Thành khuôn mặt không cảm xúc gì hắn cười giả tạo, nói: “ Công ty dạo này nhiều việc để khi nào công việc bớt đi xíu thì con sẽ về. “
“ Vậy cũng được, con đi ngủ sớm đi ba mẹ lên trước. “
“ Vâng “ Ông bà Lâm đi lên phòng, hiện tại phòng khách chỉ còn cô và hắn.
Lâm Vân Đường vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn, Lưu Trì Thành nhìn cô từ trên xuống dưới phát hiện cô đã cắt tóc ngắn còn mặc váy ngắn.
Đến cả biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên khác mọi ngày. Ánh mắt cô nhìn hắn giống như đang nhìn kẻ thù, khác với ánh mắt đầy yêu thương trước kia.
“ Em sao lại cắt tóc rồi? Còn mặc váy kiểu này? “
Lâm Vân Đường chép môi cười nhạt, cô ngồi xuống đối diện hắn rót một ly nước rồi uống.
“ Thấy lạ lắm sao? “
“ Em có chuyện gì ư? “
“ Tôi thì có chuyện gì được chứ tôi rất khỏe mạnh vui vẻ yêu đời. Ngược lại là anh muốn thấy em gái mình có chuyện gì à? “
Cô nói một cách nhẹ nhàng như ý tứ thì cố ý chọc ngoáy Lưu Trì Thành. Hắn ta chau mày nhìn cô nghi hoặc cô có vẻ không đúng.
Bình thường sẽ chủ động lại gần hắn, nắm cánh tay hắn hỏi hang quan tâm hắn. Cô sẽ không lạnh nhạt nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy.
Lưu Trì Thành cảm thấy khó chịu: “ Em tính bày trò gì nữa đây? “
Cô cười chán nản đứng dậy đi lên phòng không thèm trả lời hắn, cô đã rất nhẫn nhịn rồi. Cô thật sự muốn đem trả lại toàn bộ những nhát dao hắn nói người của hắn đâm lên người anh và cô.
Khó khăn lắm mới vui được một chút lại bị hắn phá vỡ, cô bực bội treo túi xách lên móc đồ, lấy bộ đồ ngủ vào nhà tắm.
30 phút sau cô tắm xong tóc cô còn ướt cô dùng khăn lau khô, cầm lấy điện thoại mở lên xem.
Là anh nhắn tin tới, cô vui vẻ mở đọc
- Đường Đường về nhà chưa?
Cô gõ chữ nhắn lại: - Em về rồi, mới tắm xong chú đang làm gì đó?
Hoàng Cẩn Đình bên này đang nằm trên giường suy nghĩ một số chuyện, nghe chuông thông báo tin nhắn anh cầm điện thoại mở lên xem.
Là bảo bối ngọt ngào của anh trả lời tin nhắn anh rồi.
- Chú đang nghĩ về em nè! Đường Đường thì sao có nghĩ về chú không?
Cô lắc đầu trình độ thả thính này của anh là có từ trước giờ ư? Chú ba Hoàng Cẩn Đình lạnh lùng máu lạnh tiếng xấu trong lời đồn đâu?
- Em không vui bị người ta chọc tức, chú sẽ trả thù kẻ đó giúp em chứ?
Anh nhíu mày là kẻ nào dám chọc tức công chúa của anh vậy? Dám đụng tới người của cậu ba Hoàng không muốn sống bình thường nữa?
- Ai chọc tức em? Chú giúp em xử lý!
- Hì hì nói vậy thôi em có thể tự trả thù tên đó được, khi nào em không xử lý được thì sẽ nhờ chú.
- Ừm nhớ xảy ra chuyện gì thì gọi điện cho chú, công chúa nhà họ Lâm không phải để người ta bắt nạt.
Vân Đường cười vui vẻ cô đã có người bảo kê rồi đó, lần này cô sẽ từ từ cho bọn họ nếm trải cảm giác mất đi tất cả, chịu sự giày vò trong hối hận.
- Bé bật video với chú được không? Chú muốn nhìn mặt Đường Đường.
Cô nhìn mình chỉnh trang lại một chút, cô còn cố ý kéo cổ áo ngủ xuống dưới để lộ một chút xôi thịt..Ha Ha cô sẽ trêu chọc ông chú một chút.
Cô nhấn gọi video hai người nhìn thấy nhau qua hai màn hình điện thoại. Hoàng Cẩn Đình chưa kịp vui vẻ, thì đã bị một màn trước mắt chọc cho đứng người, bé con này lại cố tình để cam lại gần như vậy. Anh thấy rõ một màn xuân sắc lấp ló sau lớp áo ngủ mỏng manh.
“ Chú sao thế sao mặt chú đỏ thế? “
“ Em....là cố ý! “
“ Em cố ý gì? Hả chú nói gì thế em không hiểu!” Cô cười cười nét mặt vô tội giọng thanh trong mà nói.
“ Em kéo cổ áo lên đi! “
“ Em không thích em mặc như này ngủ mới thoải mái, chú không thích thì đừng nhìn.”
Cô giả vờ giận dỗi anh đau đầu tính khí bé con này là ỷ được anh cưng chiều nên vậy sao? Mà nghĩ cũng đúng Đường Đường nhà anh sinh ra để được sủng mà, cô chỉ được như vậy trước mặt anh thôi.
Anh phút chốc nhớ tới Lưu Trì Thành, không biết bé con có làm hành động như vậy với cậu ta không? Dù gì từ mấy năm trở lại đây cô luôn quấn cậu ta như vậy.
“ Em có làm như vậy với Lưu Trì Thành không? Em rốt cuộc là dùng chú để chọc tức cậu ta, hay là thật lòng chấp nhận chú? “
Vân Đường nhìn sắc mặt anh đầy sự thất vọng buồn bã cô lắc đầu liên tục phủ nhận. Ông chú lại nghĩ bậy rồi, cũng do cô trước kia bày tỏ tình cảm với hắn ta như vậy anh chỉ cần để ý sẽ biết.
“ Hoàng Cẩn Đình chú nghĩ em là loại người ích kỷ như vậy sao? Em nói chú biết đúng là lúc trước em có thích anh ta, nhưng bây giờ em đã nhận ra mình sai rồi. Loại người như Lưu Trì Thành không xứng, em bây giờ nhìn thấy anh ta liền muốn chửi. “
“ Chú tưởng em là kiểu con gái dễ dãi ư, đụng người nào cũng cho hôn cho nhìn vậy à? “
Cô nói một lèo làm anh không chen vô được câu nào, nhìn vẻ mặt tức giận của cô anh cảm giác mình chọc cô giận rồi. Vội vàng cất giọng xoa dịu bé hổ đang xù lông.
“ Đường Đường chú sai rồi em đừng tức giận, chú tin em chú sẽ không nghi ngờ em nữa. Bé đừng không quan tâm chú. “
Cô bĩu môi hừ hừ vài tiếng: “ Được rồi! Em không chấp chú, còn có lần sau là chú đừng hòng chỉ nói mấy câu là được tha thứ. Em là Lâm Vân Đường đó có khối nam sinh theo đuổi em kìa. “
“ Chú biết sai rồi! Ngày mai em muốn đi đâu chú đưa đi. Thẻ ngân hàng của chú cũng đưa cho em, cả chìa khóa xe, chìa khóa nhà, sổ đỏ đều đưa cho em hết được chứ! “
Cô bật cười run người bộ dáng anh lúc này như chú cún nhỏ đang cố lấy lòng chủ nhân vậy. Ô ô cái gương mặt nam tính sắc nét điển trai này mà làm nũng, ôi trái tim cô nó đang nhảy liên tục.
“ Em đâu phải vợ chú đưa nhưng thứ đó cho em làm gì! Chẳng lẻ chú muốn cưới em làm vợ ư? “
“ Nếu chú muốn em làm vợ chú thì em có đồng ý không? “
“ Chú nhắm qua được cửa ải ba mẹ với ông nội không? “
Anh không chút sợ sệt gì có gì đâu, tới lúc đó cùng lắm là bị mắng với đánh mấy cây thôi mà. Anh hiểu tính cách anh chị và cha nuôi, kệ cưới được vợ thì chịu đau hơn nữa anh cũng sẽ chịu.
“ Em chỉ cần gật đầu đồng ý thôi còn mọi chuyện có chú gánh hết. “
Lâm Vân Đường nhẹ cười anh xem ra rất nghiêm túc về chuyện cưới cô làm vợ, thật ra cô tạm thời chưa nghĩ đến chuyện kết hôn cô bây giờ mới 21 tuổi mà còn trẻ lắm.
Còn công việc và chuyện tính sổ với những kẻ lòng lang dạ sói kia nữa. Ít nhất khi cô tống hai kẻ vô ơn kia vào tù, thì lúc đó cô mới tính tới chuyện kết hôn.
“ Em bây giờ không nghĩ tới chuyện kết hôn, em còn chuyện phải làm, khi nào chưa làm xong thì không thể yên lành sống được. Chú đợi em được không? Đợi tới lúc em làm xong tất cả mọi chuyện, thì em sẽ suy nghĩ lại về chuyện đi lâu dài với chú. “
“ Chú có thể đợi dù sao đã yêu thầm em lâu như vậy, đợi thêm mấy năm nữa cũng không sao. “
“ Cảm ơn chú “
“ Muốn cảm ơn thì ngày mai em cho chú hôn nhiều một chút. “
“ Chú hư nha xem môi cháu bị chú hôn rồi cắn sưng rồi nè, chú không biết thương em gì cả. “
“ Chú thương em như thế nào em còn không hiểu rõ sao? Chỉ trách em ngon như vậy chú ở gần rất khó kìm chế. “
“ Xùy dẻo miệng, được rồi mai cho chú hôn muốn hôn nhiều thì hôn nhiều. “
“ Bảo bối thật thương chú nha, cũng khuya rồi mau nằm ngủ đi để điện thoại bên cạnh để chú canh em ngủ. “
Cô nhìn giờ đã gần 10 đêm rồi cô cũng nên đi ngủ thôi, ngủ sớm đẹp da tốt cho sức khỏe. Nghe lời anh cô nằm xuống để điện thoại lên giá đỡ đưa tay chào anh.
“ Em ngủ đây chú cũng đi ngủ đi đừng cố thức canh em “
“ Ừm “