Giang Thanh nhìn xe Lưu Trì Thành rời đi, trong lòng liêng nảy lên một tính toán thâm độc.
Cô ta cầm điện thoại của mình gọi cho một người.
" Alo cậu giúp tôi làm một chuyện, chỉ cần nghe theo lời tôi mà làm tiền công tôi sẽ trả cậu hậu hĩnh. "
" Được thôi! Cần tôi làm gì cứ nói đi, có tiền thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng mà. "
Căn cứ chính của Hoàng Phù
Hoàng Cẩn Đình ngồi trên ghế, một tay đặt lên mặt bàn, một tay xoay bút, Kinh Văn với Tư Hào bị ánh mắt của anh làm cho căng thẳng.
Chuyện là anh lúc nãy vừa mới nhận được sự khiếu nại từ một số người dân, họ nói Hoàng Phù của anh làm ăn không giữ chữ tính, còn đe dọa thu tiền mặt bằng vô lý.
Anh ghét nhất là mấy thể loại dùng quyền lực đi ép người yếu, từ khi Hoàng Phù mới được tạo nên anh đã đặt ra quy tắc là làm việc theo kinh doanh công bằng, vậy mà nay ở Hoàng Phù lại lòi ra đâu mấy con sâu mọt.
Anh đập mạnh bàn tay xuống bàn, vứt hết mấy tấm ảnh trên bàn xuống trước mặt Kinh Văn và Tư Hào.
Hai người họ giật mình, vội cúi xuống nhặt ảnh lên xem.
Hai người nhìn nhau trao đổi ý qua ánh mắt, hèn chi anh Đình này lại tức giận. Mấy cái thằng này lại gần to như vậy dám làm chuyện này sau lưng anh, bọn nó không biết lão đại cực ghét mấy việc ỉ quyền làm thăm như này à? Tiêu rồi, lần này mấy đứa này chắc chắc sẽ bị đuổi khỏi Hoàng Phù.
" Hai cậu quản người như thế à? Hai cậu tính sao hả? "
Hoàng Cẩn Đình đan tay lại với nhau rồi đặt lên giữ đùi, hai chân bắt chéo ngã lưng tựa vào ghế.
Kinh Văn nhìn Tư Hào cười gượng, nghe giọng điệu của anh chắc chắn anh đang rất tức giận, hai người họ xử lý không khéo là tiêu ngay.
" Đại ca yên tâm để em và Văn đi xử lý đảm bảo anh hài lòng, tụi em sẽ đi xử trí liền đây. "
Tư Hào nói xong liền kéo tay Kinh Văn rời đi, hai người cùng năm đàn em dưới trướng đi đến nơi trong bức hình.
Bước xuống xe từ xa hai người họ đã thấy phía xa đang diễn ra một cuộc xô xát.
Người đàn ông gầy gò trên gương mặt phủ đầy sự bươn chải khắc khổ đang dùng thân mình đứng trước vợ con để che chắn bảo vợ họ.
" Chúng mày đừng ép người quá đáng, tao đã đóng tiền mặt bằng tháng này rồi này lại đến đòi nữa còn tăng gấp đôi, muốn ăn cướp thì nói luôn đi! "
Nhóm côn đồ có đến năm sáu người, trên tay còn cầm gậy sắt gậy gỗ, khuôn mặt hung tợn từ từ tiến lại gần ông chú.
Tên đứng đầu đưa cây gậy sắt lên chạm ngực ông chú, giọng điệu đùa giỡn trêu chọc.
" Nói đúng nha ông già, bọn này không phải ăn cướp mà là xã hội đen, quân ăn cướp kia chỉ dùng vũ lực để cướp tiền còn bọn này dùng quyền lực để thu tiền. Nói nhiều lời với ông như vậy tôi cũng chán rồi mau nôn tiền ra. "
Hắn ngưng giọng điệu lại nghiêng đầu nhìn về cô gái phía sau, rồi hắn nhẻn miệng cười.
" Mà không có tiền cũng được không sao hết, cô bé này cũng xinh đó hay là chơi với bọn này một đêm một chút tiền đó tôi sẽ xoá cho được không! "
Hắn nở nụ cười đắc ý giọng cười nghe rất biếи ŧɦái mấy tên còn lại cũng cười ồ theo, cô gái phía sau lúc này đang rất sợ hãi cô gái nắm chặt lấy bàn tay của mẹ mình.
Ông chú nghiến răng giận dữ nhìn bọn chúng, lời nói vô liêm sĩ như thế lại nói ra dễ dàng như vậy, ỷ có thế lực chống lưng muốn làm gì làm ư?
" Thằng khốn mày dám có ý đồ với con gái tao, tao sẽ liều mạng với mày! "
Ông liếc mắt cầm lấy con dao muốn đuổi bọn chúng đi, bọn này cũng đã chuẩn bị bón hành mềm xương ông nhưng bị giọng nói của Kinh Văn cắt ngang.
" Dừng lại! "
Trần Tư Hào và Trần Kinh Văn cùng mấy đàn em hùng hùng khí thế đi tới, bọn này nhận ra người tới liền trợn mắt căng thẳng, với thu vũ khí của mình lại giấu ra phía sau người.
" Anh Hào! Anh Văn hai anh tới đây có việc gì à? "
Giọng điệu nịnh nót mềm mại bây giờ khác hẳn với giọng điệu khi nãy hai người nghe được, Trần Tư Hào không nói nhiều của tay ra hiệu đàn em bắt đám người lại.
" Muốn nói gì thì về nói với đại ca đi, dẫn hết tụi nó về. "
Bọn chúng bị áp giải lên xe, hai người nhìn gia đình ông chú thái độ bổng thấy đổi.
" Xin lỗi bác và gia đình, là do bọn tôi không quản được người tôi đảm bảo về sau những điều như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu. Hay là thế này đi đây là số điện thoại của tôi, sau này có tên nào của Hoàng Phù không tuân quy tắc mà ức hϊếp mọi người thì cứ gọi nói cho tôi. Chúng tôi tuyệt đối không để những kẻ sâu mọt ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoàng Phù. "
Ông chú chần chừng một lúc rồi nhận lấy tấm danh thϊếp, Kinh Văn nãy giờ cùng hai mẹ con dọn dẹp đống thịt bị lũ kia phá.
" Hay là chỗ thịt này cứ bán hết cho chúng tôi đi, đây chỗ tiền này không cần thối lại cởi như đền bù vì sự phá hoại của mấy đứa kia. "
Kinh Văn nhét tiền vào tay cô gái, cô nàng ngây ngốc không kịp phản ứng gì lúc cô hoàn hồn thì hai người đã lên xe rời khỏi.