Lưu Trì Thành sắc mặt trở nên khó chịu không vui, trong lòng hắn cảm thấy tức giận nhìn vẻ mặt vui vẻ của hai cha con Vân Đường đang cười nói với nhau.
Hắn không thể chấp nhận được rằng cô đã có bạn trai, lý nào là vậy Lâm Vân Đường trước nay đều bám lấy hắn thể hiện tình cảm. Cô còn nói chỉ yêu mình hắn, mới mấy ngày trước còn dính lấy hắn mà, hắn nghiến răng, bàn tay nắm thành đấm.
" Sao vậy Trì Thành sắc mặt con có vẻ không tốt lắm? "
Lâm Nam Hữu để ý thấy liền lên tiếng hỏi, Vân Đường vờ như không biết gì cũng bồi thêm câu hỏi quan tâm.
" Anh trai gặp chuyện gì không vui sao? "
Lưu Trì Thành miễn cưỡng cười gượng nói:
" Ba! con không sao chỉ là gặp một chút chuyện rắc rối trong công việc, con có thể tự xử lý được. "
" Vậy à vậy mau ăn cơm đi em gái con nấu đó nếm thử xem tay nghề của Đường Đường nhà ta. "
Vân Đường mỉm cười cầm lấy đũa riêng gắp bỏ vào chén hắn một miếng thịt.
" Anh ăn đi món này em nhớ là món anh thích thịt bò xào đó. "
Lưu Trì Thành nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô hắn cảm thấy lạ, hôm qua còn sắc mặt lạnh nhạt với hắn nay lại làm như không có chuyện gì? Hay là hôm qua chỉ là do cô giận dỗi hắn chuyện gì, chung quy cô yêu hắn như vậy sao nói hết yêu là hết yêu chấm dứt là chấm dứt!
Nếm thử miếng thịt, hắn mới đầu chưa phát giác ra đều gì, càng nhai sâu hắn mới nhận ra hương vị này là quế! Hắn lập tức nhả ra tròn mắt nhìn Vân Đường.
" Sao vậy không ngon sao? Ba Lâm gắp miếng lên thử rồi nhìn sang con gái.
" Con quên anh con dị ứng với quế à? Cô Năm lấy thuốc dị ứng mau. "
Vân Đường giả vờ hoảng hốt, cô đứng dậy chạy tới bên cạnh hắn cầm lấy ly nước và thuốc từ tay Dì Năm.
" Em quên mất, xin lỗi anh đây mau uống thuốc đi! "
Hắn nhận lấy thuốc mà uống vào, vội vàng xua tay: " Không sao ba với Vân Đường ăn cơm tiếp đi con hơi mệt lên phòng nghỉ một lát, cơm sẽ ăn bù sau. "
Hắn nói xong liền đứng dậy đi thẳng lên lầu ba Lâm nhìn bóng lưng hắn rồi nhìn sang con gái.
" Con đấy lần sau đừng quên nữa, anh trai con bị dị ứng không kịp uống thuốc sẽ nổi mẩn đỏ khắp người đó. "
Vân Đường về chỗ ngồi gắp thức ăn bỏ vào trong chén của ông, vẻ mặt hối lỗi nhận sai.
" Con biết rồi tại đầu óc con dạo này lúc nhớ lúc quên ý, sẽ không có lần sau đâu, ba ăn đi toàn món ba thích không đấy. "
Ông Hữu chỉ dặn con gái một câu, cô con gái cưng của nhà họ Lâm ông nào lỡ nặng lời quát mắng chứ.
Hai cha con vui vẻ ăn cơm cùng nhau, Lưu Trì Thành ở phòng nằm lả người mệt mỏi, hắn cảm thấy bản thân không ổn vừa nóng người lại có chút đau đầu, đôi mắt cũng trở nên nặng trĩu cụp xuống.
Một lúc sau Dì Năm lên phòng gõ cửa gọi, bà ta có chút lo lắng cho cậu chủ dù gì bà ta cũng nhìn hắn trưởng thành.
" Cậu chủ! Cậu Trì Thành! Cậu đói chưa tôi mang đồ ăn lên cho cậu nhé? "
Không có lời hồi đáp nào, Dì Năm lo lắng vặn tay nắm cửa. Cửa không khóa bà ta bước vào phát hiện hắn đang nằm trên giường liền tiến lại xem tình hình.
Thấy vẻ mặt đổ đầy mồ hôi môi tái nhợt của hắn, bà ta đưa tay lên trán hắn. Nóng quá cậu chủ bị sốt rồi, bà ta quay người xuống lầu lấy hộp y tế lên phòng.
Lau người bằng nước ấm, rồi dán miếng dán hạ sốt lên, lấy thuốc sốt ra gọi hắn dậy cho uống thuốc. Xong ngồi canh hắn đợi bệnh tình chuyển biến tốt mới yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
Vân Đường xuống lấy một ly sữa lạnh uống, cô để ý thấy phòng Lưu Trì Thành chưa đóng cửa. Cô đi tới xem hắn đang làm gì, nhìn thấy Dì Năm đang ngồi bên giường còn hắn đang nằm cô bước vào lên tiếng hỏi.
" Dì Năm? Sao dì không về ngủ đi ở phòng anh trai làm gì? "
" Cô chủ! Cậu chủ bị sốt tôi mới cho cậu uống thuốc tôi chờ tình hình cậu ổn mới yên tâm mà ngủ được! "
Cô nhướng mày lên một chút rồi hạ xuống, ồ tình cảm chủ tớ tốt ghê, bà ta quan tâm Lưu Trì Thành thật sự rất nhiều. Quan tâm đến nổi bị hắn mua chuộc dễ dàng mà quay đầu lại cắn ba mẹ và cô cơ mà.
" Dì về phòng nghỉ ngơi đi để tôi chăm anh trai cho! "
" Cô chủ ngày mai còn phải đi học việc này cứ để tôi đi! "
Cô chép miệng không kiên nhẫn hạ ánh mắt không vui nhìn bà ta, cô không muốn nói nhiều với loại người phản bội này.
" Tôi không muốn nói lần 2 dì về phòng nghỉ ngơi đi ở đây tôi lo. "
Bà ta cảm giác rén ngang ánh mắt cùng ngữ giọng của cô giống như đang ra lệnh, dáng vẻ này không phải là cô chủ trước đây nữa, như biến thành một người khác.
" Vậy phiền cô chủ rồi, có việc gì cần cứ gọi tôi với cái Thủy nhé. "
Cô gật đầu sau khi bà ta rời đi, cô liền chốt cửa phòng lại, đi tới bên cạnh giường chăm chăm quan sát người đang nằm.
Sốt à? Loại người như Lưu Trì Thành còn sống dai lắm, mấy bệnh nhẹ như này làm gì được hắn? Cô nhếch môi cười nhẹ, Lưu Trì Thành có muốn chết cũng phải chết đau khổ hơn gấp 10 lần mới đáng với dã tâm và lòng dạ ác độc của hắn.
Lưu Trì Thành lúc này cũng lờ mờ mở mắt tỉnh, Vân Đường thấy thế thì vờ lên giọng quan tâm hỏi hang.
" Anh trai! Thấy thế nào rồi cơ thể đã ổn chưa cần em đưa di bệnh viện không? "
Lưu Trì Thành dựng người ngồi dậy: " Em sao ở đây? Còn chưa ngủ? "
" Em xuống lấy sữa uống thấy phòng anh mở nên vào xem thử, anh bị bệnh sao lại không nói với em và ba? Anh không xem em và ba mẹ là người thân sao? "
Vân Đường trong lòng tràn đầy sự chế giễu khinh thường, biết rõ thâm tâm hắn không hề xem gia đình cô là người thân. Hắn xem gia đình cô là kẻ thù muốn loại bỏ, công ơn nuôi dưỡng hơn 10 năm cũng không bằng cái sự ngộ nhận mù quáng ngu ngốc đó.
Cô tuyệt đối không bao giờ tin ba mẹ cô là người hại chết ba mẹ hắn, cô sẽ điều tra rõ ràng. Nếu trước khi điều tra ra kết quả chính xác, Lưu Trì Thành dám động tới ba mẹ cô thì cô sẽ khiến hắn phải trả giá.
Lưu Trì Thành nhẹ cười: " Em nói gì vậy chúng ta bây giờ không phải là một gia đình hay sao? "
Lâm Vân Đường mỉm cười gật đầu khẳng định: " Thì trước giờ chúng ta là một gia đình mà. "
" À chuyện em có bạn trai là thật ư? "
Hắn nhìn thẳng cô mà hỏi, Vân Đường gật đầu đáp lại: " Thật chứ em trước giờ không thích nói dối hơn nữa lại là trong chuyện tình cảm! "
" Người đó anh có biết không? " Hắn cố bình tĩnh hỏi nhưng trong thâm tâm đã nổi sự giận dữ.
" Anh ấy thì anh có gặp qua rồi đấy! Để khi nào đúng dịp anh sẽ biết anh ấy là ai thôi. "
" Em yêu bạn trai mình không? "
Cô nhớ tới dáng vẻ dịu dàng ôn nhu của anh trái tim bổng thổn thức biến động nhẹ, cô yêu anh nhưng so với anh yêu cô cô thì kém xa, cô thích anh thích Hoàng Cẩn Đình.
Tình cảm có thể bồi đắp, chọn người yêu mình còn hơn kẻ hại mình.
Cô thừa nhận hiện tại đối với Hoàng Cẩn Đình là không công bằng, nhưng cô thề với trời đất cả đời này sẽ không để ai vào tim ngoại trừ anh nữa.
Cô sẽ mở lòng để mình càng yêu anh hơn, cô sẽ không phản bội anh không làm anh buồn. Lâm Vân Đường sẽ cố gắng giành hết trọn cuộc đời bên cạnh anh.
" Yêu chứ! Yêu mới chấp nhận lời tỏ tình của anh ấy. Nhưng mà em nói cho anh biết anh ấy yêu em nhiều hơn, người ta thường nói trong tình yêu người nào yêu nhiều hơn sẽ thiệt thòi hơn đúng không? Câu nói này cũng đúng đó nhưng nó không tuyệt đối, em sẽ không để người mình yêu thiệt thòi đâu. "
Trong ánh mắt đầy sự dịu dàng yêu chiều lúc nói của Vân Đường như sự khẳng định tình cảm để cho Lưu Trì Thành thấy.
Hắn để ý biểu cảm trên gương mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng của cô. Tận đáy lòng hắn giống như bị nổi ngứa ngáy bao trùm, hắn phải vui chứ vì hắn thoát khỏi sự đeo bám của con gái kẻ thù mà?
Sao lúc này hắn cảm thấy khó chịu không vui, hắn ghen tị với tên bạn trai kia của cô sao?
Không! Không! Người con gái hắn yêu là Trương Khâm Từ! Em ấy đang đợi hắn! Đúng người hắn để tâm hắn yêu là Trương Khâm Từ.
" Anh trai? Anh sao vậy? "
" À không có gì cũng khuya rồi em về nghỉ ngơi đi anh ổn rồi đừng lo. "
Cô nghiêng đầu nhìn hắn rồi gật đầu bộ dáng ngoan ngoãn quay trở về phòng mình.
TruyenHD
TruyenHD