- Làm gì có chứ, xong công việc là anh về thẳng khách sạn luôn này!
\- Ngày mai anh phải bay rồi... không biết bao lâu mới xong nữa...
Vẻ mặt chú buồn thiu nhìn cô, trong lòng cũng thấy trống trải nhưng được nhìn thấy chú qua màn hình nhỏ này làm cô cũng đã hạnh phúc rồi
Chợt cô nghe có tiếng rên của phụ nữ cô xác định là phòng mình không có âm thanh này. Cô nghi ngờ nghe lại lần nữa thì đúng là nó phát ra từ bên chú
Âm thanh càng lúc càng to nghe rất dâm đãng, nhìn khuôn mặt chú trong điện thoại càng lúc càng đỏ, thậm chí đôi khi còn thở dốc
Linh bùng phát cơn tức, cô hét vào màn hình
\- Trần Thế Nam anh đang làm cái gì đấy? Trước mặt tôi mà anh dám lên giường với phụ nữ?
\- Anh coi tôi là cái gì hả? Đồ giả dối! Chia tay đi!!!
Cô tức giận ném vỡ chiếc điện thoại mà không thèm nghe chú giải thích, chùm chăn lên đầu khóc thật to
Chú ta dám phản bội cô, nếu không có tình cảm gì thì ít nhất đừng trêu đùa trái tim cô như thế chứ. Uất ức dồn nén cô mặc kệ tất cả khóc rống lên
Bộ váy ngủ khi nãy đã bị cô xé rách thành mấy mảnh nằm tả tơi trên mặt đất. Nghĩ đến chú ta cũng mua cho cô gái kia bộ váy này, hai người họ triền miên dây dưa là trái tim cô như bị bóp nghẹt đến nỗi không thở được
Cô thật kinh tởm chú khi chú vừa quan hệ với người phụ nữ khác mà vừa nói chuyện yêu đương với cô, chú chính là một tên lừa đảo chính hiệu
Bỗng có tiếng gõ phòng, là mẹ cô, bà lên gào vào trong phòng
\- Linh! mày làm sao thế?
\- Con không sao...mẹ mặc kệ con!
Lời nói đứt quãng, cô nói như hét lên với mẹ. Hiện tại cô không muốn nói chuyện với ai hết, làm ơn để cô yên!
\- Thằng Nam nó bảo với mẹ mày mà không nghe máy của nó thì nó ngay lập tức sẽ bay ra ngoài này gặp mày đấy!!!
\- Mẹ bảo anh ta có giỏi thì cút luôn đi! Con ghét anh ta!!!!....huhuhu
Giọng nói của cô truyền ra khỏi phòng nhưng mẹ không nhận ra điều gì bất thường, bà chỉ mắng cô một câu rồi đi xuống nhà gọi điện cho chú
Linh cứ nghĩ mãi về cái cảnh hiện lên trong điện thoại khi nãy, cô nhớ lại những ngày tháng hai người qua lại ấy vậy mà...
Càng nghĩ càng khóc, mà khóc chán thì cô lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết
Đến quá nửa đêm thấy lạnh lạnh , tay khua tìm chăn đắp nhưng cả hai cánh tay của cô bỗng nhiên như bị thứ gì đó trói buộc không thể cử động được
Lúc này cô mới sợ hãi tỉnh cả ngủ mở mắt ra thấy có một người đang đè lên cô, tối quá lên cô không nhìn rõ mặt nhưng cơ thể hắn quá to lớn cô không thể nào đánh lại được
Linh sợ hãi không nói được câu nào, môi run rẩy lắp bắp câu được câu không:
\- A....anh tha cho tôi đi mà... huhuhu...xin anh đấy, tôi còn trẻ, con mẹ già...hức, xin anh tha cho tôi...hức tôi hứa....hứa sẽ coi như không có gì xảy ra cả...aaaa!!!
\- Xin cái gì mà xin, đến anh mà em cũng nhìn thành tội phạm là sao?
Cô chậm chạp tiêu hoá câu nói đó, nhưng vẫn không ngừng khóc. Nhận ra người kia chính là chú thì cô điên cuồng giãy dụa đòi thoát khỏi chú
\- Mau cút đi, tôi bảo anh ra khỏi người tôi cơ mà!
\- Tôi không muốn để anh chạm vào tôi lần nữa...hức...
Thấy cô ầm ĩ muốn đuổi mình, chú đành phải lấy tạm cái áo bên cạnh nhét vào miệng cô để đỡ ồn ào
\- Linh! nghe anh nói, em đã hiểu nhầm rồi! Anh không hề làm gì có lỗi với em cả!!!
Cô lắc đầu nguây nguẩy, hai tay bị trói liên tục giãy giụa. Cô không muốn tin lời chú ta nữa, càng nhìn thấy chú cô lại nghi rằng mình bị chú trêu đùa chẳng còn gì mà không cho chú cả, đến cả trái tim cũng bị người ta lấy ra làm đồ chơi khiến cô rất khó chịu. Linh ngậm chặt cái áo mà khóc không thành tiếng...