*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Hạ cho rằng nội tâm mình đủ kiên cường, đối mặt với những lời đồn nhảm nhí bịa đặt như vậy cũng không mất nửa phần kiên định.
Trước giờ cô đi đường cô, thái độ người khác thế nào không quan trọng.
Chỉ là có quá nhiều người muốn nhảy lên đường của cô, ngay cả trường học bên cạnh cũng có.
Nữ sinh bàn tán sau lưng cô ngày càng ồn ào, ánh mắt của nam sinh nhìn về phía cô ngày càng trần trụi.
Sự việc xảy ra đến ngày thứ ba, nhiệt độ không hề có dấu hiệu giảm xuống, ngược lại càng lúc càng ầm ĩ.
Bởi vì có người mở cặp sách của cô, tìm được bao cao su.
Đó là đồ Chu Hân bỏ vào.
Con gái phải học được cách tự bảo vệ mình. Giáo dục tiên tiến về giới tính của Chu Hân trong miệng người khác lại thành hành vi xấu hổ, buông thả bản thân.
Chu Hạ cảm giác đầu mình càng ngày càng nặng, có lẽ cô đã đánh giá bản thân quá cao.
Cô mới mười bảy tuổi.
Đến tối hôm thứ năm, Chu Hạ nghĩ thêm một ngày nữa là đến cuối tuần, có thể thả lỏng một chút, điều này khiến tâm tình của cô vui vẻ hơn.
Nhưng cuộc sống chính là một trò đùa.
Sáng thứ sáu, Chu Hạ lần nữa gặp lại nam sinh từng chờ mình dưới lầu.
Thẩm Nham.
Thời tiết lạnh hơn, Chu Hạ mặc rất nhiều, nhưng vẫn không đứng vững trước câu nói của Thẩm Nham.
Mặc ấm thì được cái gì? Trái tim buốt lạnh, không có cái gì có thể sưởi ấm được.
"Chu Hạ, một đêm của cô bao nhiêu tiền? Tôi có thể mua của cô đúng không?"
Chu Hạ điếng người, không thể thốt ra lời.
Phía sau có giọng nói "Mày là con cái nhà ai!"
Chu Hạ quay đầu, liền nhìn thấy Chu Hân đang cầm chìa khóa của cô. Cô sờ túi, quả nhiên không có chìa khóa.
"Hạ Hạ, đây là chuyện gì?" Chu Hân hỏi.
Thẩm Nham chạy đi.
Chu Hạ nhìn Chu Hân, cô biết mình không thể chịu thêm.
Nước mắt không khống chế được rơi xuống, cố đấm ngực mình, miệng không ngừng lặp lại,
"Mẹ, con đau quá!"
*
Đường Tốn biết Chu Hạ rất thích ăn món thủy chử ngư (*) của một tiệm ăn.
(*) Không biết dịch ra món gì nên để Hán Việt nha các bạn
Mỗi tuần một lần sau khi tan học cô sẽ đi ăn, thời gian rất cố định, gần như chưa từng thay đổi. Bởi vì hôm đó nhà cô không có ai nấu cơm, bởi vì cô ăn xong còn gói một phần mang về.
Có một lần, ông chủ hình như bỏ hơi nhiều ớt, Chu Hạ chỉ ăn một miếng liền bị cay chảy nước mắt, cô lè lưỡi hít hà, Đường Tốn ngồi trong quán trà sữa đối diện quan sát, vừa buồn cười vừa đau lòng.
Không thể ăn cay còn thích ăn thủy chử ngư.
Vị cay qua đi, Chu Hạ không tìm ông chủ ý kiến mà gọi thêm một phần nước canh rồi tiếp tục ăn.
Bữa này cô ăn rất chậm, vừa trộn nước canh vào vừa ăn.
Hôm đó mặt trời đặc biệt rực rỡ, dường như những đám mây đen đã bị thổi bay, ánh nắng xuyên qua thủy tinh chiếu lên bàn Chu Hạ chia thành hai nửa, một nửa nước canh, một nửa đặc biệt cay.
Ánh mắt của Đường Tốn từ cửa thủy tinh quán trà sữa nhìn qua, xuyên qua lối đi bộ, xuyên qua đường Tiểu Mã, lại xuyên qua cửa kính tiệm cơm, cuối cùng dừng trên mặt Chu Hạ.
Bây giờ Đường Tốn mới thừa nhận, cậu chú ý tới Chu Hạ không phải bởi vì thưởng thức cái đẹp, cũng không phải do quen thuộc thành tự nhiên, mà bởi vì thích.
Loại thích này bao gồm cả, giọt mồ hôi chảy trên trán Chu Hạ lúc cô bị cay.
Đêm hôm đó, là lần đầu tiên Đường Tốn mơ thấy Chu Hạ.
Nhưng tuần này, Đường Tốn lại đang trên máy bay, cậu đi bắt Tiêu Thần Thần về nước, không có cách nào đi theo Chu Hạ về nhà, cũng không có cách nào nhìn cô ăn thủy chử ngư.
Cậu thở dài một tiếng, nhìn mây trôi bên ngoài cửa kính, như viên kẹo bông dày cộp màu lam trong nước, xinh đẹp.
Nhưng không đẹp bằng mắt Chu Hạ. Đường Tốn nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Nghỉ học một tuần, Đường Tốn dẫn Tiêu Thần Thần về nước, trong lòng cậu mừng rỡ nghĩ thầm ra ngoài nhìn Chu Hạ một cái, nhưng lại nghe thấy bên cạnh nói, Chu Hạ chuyển trường.
"Ai chuyển trường?"
Mấy người đang kể chuyện Bát Quái nghe thấy giật mình, sau đó càng thêm phấn khởi, không ngờ Đường Tốn cũng có ngày muốn nghe Bát Quái.
"Cậu đi một tuần còn chưa biết, có người nói Chu Hạ," người kia dừng lại, sợ Đường Tốn không biết còn giới thiệu, "Chu Hạ chính là hoa khôi của trường ta, có người nói cậu ta ra ngoài bán hoa, ai đưa tiền là có thể..."
"Ai nói?" Đường Tốn ngắt lời, giọng nói lạnh lùng đến mức mặt đất có thể kết ba tầng băng.
Người kia đột nhiên không dám hé răng, lắp bắp nói: "Tất... tất cả mọi người đều đang bàn tán... Trên diễn đàn trường có... bây giờ đã... đã bị chặn lại rồi..."
Giọng nói ngày càng nhỏ, lúc Đường Tốn nghe tới ba chữ "diễn đàn trường" liền ra ngoài gọi điện thoại.
"Đường Tốn sao vậy?"
"Sao vậy cái gì? Không có hứng thú muốn nghe chứ sao."
"Cái này cũng không có hứng thú? Lòng Bát Quái cũng quá bé đi."
"Cái này cũng không có hứng thú? Cậu ấy ngay cả hứng thú Bát Quái cũng không có!"
...
Chu Hạ chuyển trường.
Đường Tốn điều tra ra, là một đứa con gái lưu manh ở trường học bên cạnh tung lời đồn nhảm.
Nguyên nhân là bạn trai của cô ta vì Chu Hạ mà náo loạn đòi chia tay.
"Ngây thơ." Đường Tốn nghiến răng nói.
Nhạc Tri đang muốn mở miệng, lại thấy Đường Tốn đỏ mắt ném mạnh di động, "Fuck!"
"..." Đây là lần đầu tiên Nhạc Tri thấy Đường Tốn tức giận như vậy.
Đường Tốn chỉ hỏi anh ta chuyện của Chu Hạ, những người khác không biết, ngược lại bỏ lỡ dáng vẻ mất khống chế của Đường Tốn.
Đợi hơi thở Đường Tốn có xu hướng ổn định, Nhạc Tri mới tiến lên hỏi cậu: "Cậu định làm gì?"
"Tìm ra thằng đó," Đường Tốn khom lưng, hai tay chống đầu gối cố gắng nuốt vị tanh trong cổ họng, "Loại hàng gì mà dám ngấp nghé Chu Hạ."
"Vậy còn đứa con gái kia?"
Phải biết, nhóm bọn họ, không đánh con gái.
Đường Tốn trừng mắt nhìn Nhạc Tri, "Cô ta làm cái gì, sau này sẽ nhận được như thế."
Không ai trả nợ cho cô ta, cô ta phải tự mình gánh lấy hậu quả. Thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí.
Nhạc Tri đoán được, cậu ta đập vai Đường Tốn, "Đứng lên đi. Đứa con gái kia tên là gì?"
Rất trùng hợp, Nhạc Tri chính là học sinh tốt nghiệp ở trường Gia Vinh bên cạnh, anh ta không ngờ bây giờ lại có nữ sinh độc ác có thể làm ra chuyện quá mức đáng sợ như vậy
"Lâm Thời Vi."
PS: Đã xong hết rồi nè, chỉ đợi lên sóng thôi, đừng sốt ruột ^^