Câu nói này làm Tạ Kiến Minh nghẹn cứng cổ họng không nói được.
Vốn dĩ ban đầu quả thật bản thân anh chính là hứng thú với cơ thể của cô trước nhưng mà thời gian trôi đi anh cứ nghĩ chính cô cũng hiểu anh yêu cô đến nhượng nào không ngờ...từ trước đến tận bây giờ là gần 5 năm. Trong 5 năm qua thì ra Hạ Dương Di luôn nghĩ anh là chỉ hứng thú với cơ thể cô thôi.
Ha~ Con người này, Hạ Dương Di thật sự rất tài rất giỏi che giấu cảm xúc đến mức trong thời gian qua anh không biết bản thân mình chính là thuộc loại người nào trong tâm trí của cô. Bây giờ có câu trả lời rồi, trong suy nghĩ của Hạ Dương Di thì anh chính là loại người xấu xa khốn nạn nhất trong mắt cô.
Anh không bèn trả lời câu vừa rồi của cô mà quay lại sang yêu cầu vừa nãy.
- '' Được thôi chỉ cần em giúp anh thì chắc chắn sau này 100% anh sẽ biến mất khỏi mắt em ''
Dương Di ''....''
Nói xong anh ta quay đầu đi ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa cho cô.
Dương Di nhìn anh đi ra rồi thẫn thờ ngồi vô hồn đưa mắt về phía trước.
Tại sao?
Tại sao Tạ Kiến Minh không trả lời câu nói của cô? Bản thân cô vốn mạnh miệng nhưng rất dễ yếu lòng chỉ cần lúc nãy anh ta nói ''Anh thật sự yêu em, anh không hề có suy nghĩ đó '' thì có lẽ cô đã mềm lòng rồi mà. Chẳng lẽ từ trước đến giờ anh thật sự chỉ hứng thú với cơ thể của cô nên giờ thật sự chuộc dạ không trả lời được.
Cô đang thất vọng về chuyện gì chứ? không phải đang làm theo hướng cô muốn sao, rõ ràng là vậy nhưng sao trong lòng cô hiện tại lại nặng trĩu, lòng ngực nhói lên.
Rốt cuộc thì Tạ Kiến Minh cũng chẳng yêu cô nhiều như cô mong đợi mà đúng không.
....
Sáng mai Dương Di tinh thần rất tốt, trạng thái tươi tắn thật sự lái xe đi đến tiếp lẩu nhà chú Cao dì Cao.
Tuy cả ba cùng đến nhưng Tạ Kiến Minh và Hàn Lâm không có ý định đi vào trong. Cả hai người đi quay khu này dạo chỉ có Dương Di vào với chú Cao.
Khi cô vào hai người còn nghĩ chắc sẽ có hai thằng nhóc kia đi theo vào ấy thế mà ngó ngó chẳng thấy đâu cho đến khi Dương Di phì cười cất giọng lên.
- '' Sao thế? dì ngóng hai người họ mà lại không đồng ý hợp tác đúng là ác mà ''
Dì Cao chuộc dạ nhìn cô nhóc trước mặt bây giờ biết trêu mình rồi đấy.
- '' Ai ngóng chứ chỉ là thấy lạ thôi ''
Dương Di vốn nhìn thấu suy nghĩ của dì Cao từ lâu, cô bỏ miếng bánh ngọt xuống đĩa mà dì Cao đem ra cho cô, Dương Di thở phào một hơi rồi chóng cằm nhìn Dì Cao nhẹ nhàng nói.
- '' Hay hôm nay dì đừng bán nhé con muốn tâm sự với dì một chút ''
Cô ngửa người ra lưng ghế gỗ ngước lên trần nhà nhắm mắt lại mỉm cười nói tiếp.
- '' Dạo này rất nhiều chuyện xảy ra con rất muốn tâm sự một chút với dì và chú đó ''
Dì Cao đang nhồi bột ngồi cạnh cô cười khúc khích giống như một người mẹ đang trêu con gái của mình mới lớn đã có tâm sự.
- '' Cháu muốn tâm sự sao? để dì đoán chủ đề con muốn nói trước nhé ''
Cô mở mắt ưởng người dậy nhìn dì Cao cong môi cười vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên.
- '' Gì chứ..dì đoán ra được cháu muốn nói gì à ''
- '' Đương nhiên, cháu muốn nói về mối quan hệ giữa cháu và tên chủ công ty lớn Tạ Kiến Minh kia đúng chứ ''
Dương Di bật cười ''chậc chậc'' hai cái liền vui vẻ trả lời.
- '' Ể dì đoán hay thế à, vậy để cháu kể nhé nhưng khi cháu kể dì không được chen vào đâu đó ''
Dì Cao vừa nhồi bột chăm chú vừa gật đầu ríu rít.
- '' Biết rồi tiểu cô nương ''
Dương Di mỉm cười bắt đầu nhẹ giọng thanh thoát kể.
- '' Thật ra cháu từng có mối quan hệ mập mờ với anh ấy bắt đầu từ 5 năm trước, chính là kiểu không phải yêu đương không phải tìm hiểu mà chính là kiểu quan hệ có lợi đôi bên. Lợi của anh ấy chính là ''Làm'' cháu trong vòng ba năm còn lợi của cháu chính là đại khái anh ấy sẽ dẹp sạch sẽ một vấn đề cháu không thể dẹp được ''
Nghe đến đây tay đang hoạt động nhồi bột của dì Cao bỗng khựng lại, tính đến thời điểm hiện tại không phải tiểu Di Di chỉ có 20,21 tuổi thôi sao, thế chuyện này xảy ra tận 5 năm trước thì chính là Dương Di quan hệ t.ì.n.h *** thường xuyên với Tạ Kiến Minh là vào lúc đang học cấp ba à.
Lời nói của Dương Di vẫn vang bên tai.
- '' Nhưng mà xảy ra chút vấn đề, mọi chuyện xung quanh rối tung lên sau khi vừa ổn cũng chính là thời gian 4 tháng cuối cùng cháu và anh ấy hết hợp đồng giường chiếu kia, cháu thì không biết từ lúc nào trong thời gian đó đã thật sự rất yêu Tạ Kiến Minh''
Cô khựng lại một lúc, xung quanh yên tĩnh sau đó là giọng nói tiếp tục vang lên.
- '' À quên mất đến bây giờ vẫn vậy, cháu vẫn yêu anh ấy nhưng trong thời gian 4 tháng cuối ấy là khoảng thời gian thảm họa ám ảnh nhất trong đời cháu. Anh ấy hiểu lầm cháu và một cậu bạn nên đã nhốt cháu vào căn phòng rất tối, rất u ám không một chút tiếng động gì hết xung quanh tối đến mức cháu tưởng mình đã bị mù trong thời gian ấy, anh ta không cho cháu mặc quần áo chỉ để một tấm chăn mỏng che thân, ngày nào cũng lôi cháu ra c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c có khi chẳng biết đêm hay ngày anh ấy đột nhiên mở cửa phòng rồi lao vào đánh cháu, đánh một hồi rồi lại ôm cháu vào lòng vừa khóc vừa ríu rít xin lỗi cháu, ngày qua ngày cứ như vậy đột nhiên có một hôm cháu được giải thoát...được cứu bởi chính cô em gái duy nhất mà anh ấy cưng nhất, cô gái này tên Lý Vy Khiết vốn rất biết sai phải nhìn vào có vẻ sẽ rất hợp tính cách với cháu rất dễ thân thiết nhưng cô gái này rất thông minh từ suy nghĩ đến hành động luôn làm người khác hâm mộ...chính vì sự thông minh lanh lợi này mới có lẽ cháu và cô ấy không thể thân nhau vì khi nói chuyện đều hiểu rõ trong đầu đối phương nghĩ gì ''