Chú Bắt Cóc Có Mỏ Vàng

Chương 2




6.



“Thú vị thật.” Trình Thanh Thước nhìn tôi, “Sao lại quay trở về đây?”



“Bên ngoài đang mưa.” Tôi lạnh run, “Trời còn tối nữa.”



"Sợ ma à? Không sợ tôi sao?" Anh hỏi ngược lại tôi.



“Ừ.” Tôi gật gật đầu.



So với ma, anh có vẻ ít đáng sợ hơn.



"..." Anh sững sờ, sau đó dùng một tay cởi áo phông trên người ra, "Bây giờ thấy thế nào rồi?"



Tôi nhìn những đường cong cơ bắp trên người anh, nhìn dọc xuống vẫn còn thấy cơ bụng 8 múi…



"Bao nhiêu tuổi rồi? Nhóc con" Anh nhìn tôi cười.



“18 tuổi.” Tôi nín thở.



“Mới 18 tuổi, phải gọi tôi là chú.” Anh thở dài, nắm lấy tay tôi đặt lên bụng anh, “Thích cái này hả?”



Tôi làm gì đã gặp qua trường hợp như này, đột nhiên cảm thấy trán nóng ran, có thứ gì đó chảy ra từ mũi.



Tôi vội vàng ngẩng đầu lên: "Chú, hình như tôi bị chảy máu mũi rồi."



“Cô… phục cô luôn đấy.” Anh thuận tay rút ra mấy tờ giấy, thô bạo che mũi tôi lại.



Sau nửa giờ luống cuống tay chân, anh tự mặc quần áo vào, còn tôi ngồi cạnh anh, với một cục giấy nhét vào lỗ mũi, hoài nghi nhân sinh.



"Cô đêm nay ngủ ở sô pha, sáng mai lập tức đi khỏi đây cho tôi."



"Ò."



"Ò cái gì, không hài lòng à? Tôi thấy cô đáng thương nên mới cho ở lại một đêm, còn muốn chiếm phòng của tôi đấy à?"



“Không phải không hài lòng, tôi, tôi chưa từng ngủ ở phòng khách, tôi sợ.” Tôi ôm gối, đáng thương nhìn anh.



"Sợ cái gì, trên đời này không có ma."



Tôi im lặng.



“Muốn ngủ trong phòng thì phải ngủ với tôi.” Anh buông một câu, xoay người vào phòng, không thương hoa tiếc ngọc chút nào.



________________________



7.



Vốn tưởng rằng tôi sẽ thức trắng đêm, không ngờ hôm sau tỉnh lại ở phòng khách, đã là giữa trưa.



Vừa tỉnh dậy, cửa phòng cũng mở ra.



Trình Thanh Thước với mái tóc rối bù, dừng một giây khi nhìn thấy tôi, rồi lại coi tôi như không khí.



Anh đi vào bếp, tôi cũng theo vào.



"Làm sao?"



“Tôi không biết đường đi thế nào, cũng không có tiền để bắt xe.” Tôi thành thật nói.



Anh liếc nhìn tôi, cà lơ phất phơ nói: "Vậy thì ở lại đây cả đời đi."



Tôi không nói gì, tiếp tục đi theo anh.



Anh bị tôi làm phiền, "Cô phải rõ ràng việc này, bố cô nợ tôi tiền, tôi không đời nào cho cô tiền xe đâu."



“Tôi biết.” Tôi vẫn đi theo anh.



Anh không nhịn được nữa, từ trong ví móc ra mấy tờ tiền, ném cho tôi, "Cầm rồi lăn đi đi! Phiền quá."



Tôi nhặt tiền, "Tôi không biết cách đi đến bến xe, xa quá."



"Cho nên, cô nghĩ tôi sẽ đưa cô đi ư? Cô thực sự nghĩ tôi là người tốt đấy à?"



“Tôi cảm thấy anh không phải người xấu.” Tôi nghiêm túc nói.



"Cô đọc sách đến mức lú đầu rồi à? Không xấu ư? Tôi không cô, cho nên tôi là người tốt? Cô ngốc như vậy à?"



Anh bị chọc giận đến mức bật cười, không muốn để ý tới tôi.



"Trước khi tôi đổi ý, khuyên cô mau biến khỏi tầm mắt của tôi đi."



Anh đưa ra tối hậu thư.



Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc cầm tiền chạy trốn.



Kết quả chưa tới một giờ, tôi lại quay về.



Bởi vì lúc tôi ngồi ở ghế đợi xe, nhìn thấy trên điện thoại của người khác đang phát video nói bố tôi nợ một số tiền lớn nên đã chạy trốn ra nước ngoài, tất cả tài sản đứng tên đều bị tịch thu.



Tôi đứng đó nửa giờ, không thể tiêu hóa được tin xấu này.



Chờ tôi tỉnh táo lại, tôi đã đứng trước cửa nhà Trình Thanh Thước.



Tôi không có nhà.



Phản ứng đầu tiên của Trình Thanh Thước khi nhìn thấy tôi là cáu kỉnh.



"Sao còn đi chưa?"



"Nhà tôi bị phong tỏa rồi."



"Rồi sao?"



"Tôi cũng không biết đi nơi nào khác nữa."



“Cô không biết đi nơi nào, nên chạy tới chỗ tôi?” Anh cáu kỉnh đứng dậy, “Cô còn muốn nhờ cậy tôi sao?”



“Chỉ… tạm thời thôi.” Toàn thân tôi như bị rút đi linh hồn.



"Tôi cảnh cáo cô, chỗ tôi không phải là cô nhi viện, cô từ đâu lăn tới thì về chỗ đó di, tôi không phải người tốt!"



"Vâng."



"Bố cô thiếu nợ tôi, cô lại còn tới đây, tôi thiếu nợ bố con hai người đấy à? Có tin..."



"Tin."



Nói xong chữ cuối cùng, đầu tôi đột nhiên nặng trĩu, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.



________________________



8.



Lúc tôi tỉnh lại, trong phòng hò hét ầm ĩ.



"Đại ca, cô ấy trông rất đáng thương."



"Đúng vậy, bố cô ấy đúng là tàn nhẫn, con gái cũng không cần, một mình chạy trốn."



...



“Cô ấy không nhà không cửa, tiền mồ hôi nước mắt không lấy lại được, bọn mày còn thấy cô ấy đáng thương?”



Người nói điều này chắc chắn là Trình Thanh Thước.



Tôi tỉnh, nhưng vẫn giả vờ ngủ.



"Bố cô ấy đáng ghét, nhưng dù sao cô gái này cũng do chúng ta đưa lên núi."



"Chính là... Cô gái này da mỏng thịt mềm, rất xứng đôi với đại ca."



"Cút!" Trình Thanh Thước hét vào mặt họ.



"Muốn giữ lại thì bọn mày tự đi mà giữ, chỗ của tao không giữ đứa phiền phức."



Khá lắm, một đám người đều bỏ chạy.



Trong lòng tôi quýnh lên, buột miệng: "Tôi không phiền phức."



Thấy Trình Thanh Thước nhìn tôi chằm chằm, tôi lại ngậm miệng.



"Không phiền phức? Cô nói thử xem, sao tôi phải giữ cô lại?" Anh buồn cười nhìn tôi.



"Tôi... tôi biết nấu ăn, giặt quần áo, còn biết lau nhà." Mặt tôi trông rất nghiêm túc.



"Tôi sẽ không ăn không ở không ở chỗ anh, anh chỉ cần cho tôi ở lại đến khi bố tôi liên lạc với tôi thôi."



"Anh không phải muốn tìm ông ấy để đòi tiền sao? Tôi tin ông ấy sẽ liên lạc với tôi sớm thôi."



Anh nhìn tôi chằm chằm một hồi, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng nói: "Ông ấy sẽ liên lạc với cô?"



“Chắc là vậy.” Tôi thậm chí còn không dám chắc.



"Không được, tôi là đàn ông, trong nhà có thêm con gái có ích lợi gì?"



"Chờ lúc khai giảng, tôi đi ngay."



"Đừng nói nhảm với tôi nữa."



Thái độ của anh vẫn là từ chối, nhưng không còn cứng rắn như trước nữa.



Bởi vì lần này anh không trực tiếp xách tôi ném ra ngoài.



Vậy tôi đơn phương thừa nhận, anh tạm thời chứa chấp tôi.



________________________



9.



Tôi không ngờ được, đợt một chút này sẽ kéo dài tận hai tháng.



Bố tôi đã không liên lạc với tôi suốt hai tháng.



Tôi vụng trộm gọi điện thoại đến trường, nhưng giáo viên không cho tôi đi học.



"Em đừng tới, chủ nợ của bố em mỗi ngày đều chặn cổng trường, ảnh hưởng nghiêm trọng đến những học sinh khác."



Tôi lúc này mới biết các chủ nợ của bố tôi đã ở trường học và ở nhà bà tôi, không quản thời tiết canh chừng gắt gao.



Cuộc sống của tôi đột nhiên rơi vào tuyệt vọng.



Nhưng tôi không dám nói với Trình Thanh Thước, tôi sợ anh biết được sẽ ném tôi ra ngoài ngay lập tức.



Tôi bắt đầu giả ngoan ngoãn, làm anh vui lòng.



Cố gắng nấu ăn cho anh, cuối cùng lại làm nổ tung căn bếp.



Lúc anh lôi tôi ra khỏi bếp, mặt tôi như đít nồi, anh phải liếc nhìn vài lần mới xác nhận được đó là tôi.



"Cô đang làm cái gì thế!" Anh quát tôi.



“Nấu đồ hộp…” Tôi yếu ớt trả lời.



"Không mở nắp à?"



"Phải mở nắp sao?"



Anh bó tay rồi, xách tôi vào phòng tắm, lau cho tôi như lau một con con, dùng nước lau mấy lần, cuối cùng ra lệnh.



"Cô không được phép vào bếp nữa."



"Vậy tôi nấu ăn kiểu gì? Anh tin tôi đi, đây chỉ là sơ suất thôi."



"Tin cô á? Thế tôi thà tin vào ông trời còn hơn."



Mắng tôi xong, anh vào bếp để dọn dẹp đống lộn xộn.



Thu dọn được nửa chừng thì anh em của anh đến.



"Anh Thanh Thước, anh ở phòng bếp làm gì vậy?"



"Không biết nhìn à?"



"Trình đại gia phải tự mình nấu cơm từ khi nào vậy? Con nhóc Thiên Thiên kia đâu?"



"Nói nhảm, cô ấy đang tắm!"



...



"Ban ngày ban mặt mà lại đi tắm rửa, anh Thanh Thước, hai người đây là...?"



"Câm miệng!"



Mấy người đó không dám nói tiếp.



Tôi vừa tắm rửa xong, lúc đầu còn muốn giúp Trình Thanh Thước dọn dẹp nhà bếp, nhưng lại nghe được đoạn đối thoại này, cả khuôn mặt tôi đều đỏ bừng.



“Nhóc Thiên Thiên, sao mặt cô đỏ thế?” Có người phát hiện ra tôi.



“Nước tắm nóng quá,” tôi giải thích.



Mọi người đều ra vẻ "Tôi hiểu mà", mặt tôi càng đỏ hơn.



"Bọn mày rảnh đến vậy à?" Trình Thanh Thước hùng hùng hổ hổ đi tới, trực tiếp đuổi người.



"Anh Thanh Thước, chúng ta thứ tư hàng tuần nào cũng hẹn nhau đánh mạt chược, anh sao lại đuổi bọn em đi?"



Bọn họ rất bất mãn.



“Không đánh, không có tâm trạng.” Anh thẳng thừng từ chối.



"Ai chọc giận anh à?"



Trình Thanh Thước không nói, nhìn chằm chằm vào tôi, "Cái ông Diêu Thanh Vân đó, tìm ra được ông ấy trốn ở đâu chưa?"



"Cảnh sát không tìm được, chúng em làm sao tìm được?"



"Được rồi, bọn mày lăn đi đi."



Trình Thanh Thước trực tiếp đẩy đám người ra khỏi cửa, đóng cửa lại.



"Bố tôi, chưa có tin tức gì sao?"



Tôi ngập ngừng hỏi.



"Câu hỏi ấy phải là tôi hỏi cô." Anh tức giận ném khăn trong tay đi, txù lông, "Cô định ở cùng tôi đến khi nào, hay là định ở cả đời?"



"Tôi, khai giảng tôi đi ngay."



Tôi thấy chột dạ khi nói dối, chỉ mình tôi biết, tôi không còn nơi nào để đi.



"Khi nào khai giảng?"



"Tháng 9."



"Không phải là còn hơn hai tháng nữa?"



“Tôi nhất định sẽ làm tốt việc nhà!” Tôi lập tức cam đoan.




“Còn làm việc nhà á, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi bị cô nổ .” Anh chống nạnh chỉ chỉ vào phòng bếp, đi lấy hai thùng mì gói, đặt trước mặt tôi.



"Ký sổ đi, chờ bố cô liên lạc cho cô, nhớ trả lại cho tôi."



“Vâng."



Tôi lấy cuốn sổ nhỏ ra và viết: mì ăn liền 4,5 tệ.



Trong cuốn sổ nhỏ dày đặc ghi hơn mười trang, tất cả đều là tiền mà tôi đã dùng của anh trong hai tháng qua.



Anh thực sự rất hung dữ.



Dùng đồ của anh, tôi không dám không nhớ.



"Tính toán rõ ràng ra chưa? Cô nợ tôi bao nhiêu?". Anh thuần thục nấu mì, cầm đũa gỗ gõ gõ vào đầu tôi.



Tôi bị đau nên xoa xoa đầu, "Tổng cộng 2325,5 tệ."



“Hơn hai nghìn?” Anh liếc xéo tôi, “Cô tiêu hết tiền tôi để dành cưới vợ rồi.”



"Nhiều vậy cơ à?" Tôi nhớ trước đây, tôi mỗi khi đi mua sắm là tiêu hơn một vạn tệ, bố tôi thậm chí còn không chớp mắt.



Quẹt thẻ tùy ý, làm tôi không có khái niệm về tiền bạc.



"Vấn đề không phải nhiều hay không, mà là dựa vào cái gì tôi phải kiếm tiền nuôi cô! Cô là ai chứ?" Anh lại liếc nhìn cuốn sổ của tôi, huyết áp tăng vọt.



“Vậy thì…” Tôi cố nén nước mắt, đành đâm lao phải theo lao, “Anh không có tiền cưới vợ, đợi tôi trưởng thành, như vậy có được không?”



Anh mặt lạnh nhìn ta nửa phút, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười.



"Anh cười cái gì?"



"Cô biết mình đang nói nhảm cái gì không? Cô năm nay mới 18 tuổi, tôi 31 tuổi rồi, nếu lúc trước tôi nhanh nhẹn hơn một chút, hiện tại có thể làm bố cô đấy, cô tin không?"



Lại cảm thấy bị kháy đểu, tôi đỏ mặt, bình tĩnh nói: “Bố tôi 52 tuổi”.



"Đừng nói nhảm nữa, tôi không thích kiểu con gái như cô đâu, quá gầy, lúc ôm chỉ toàn thấy xương chọc vào người. Nợ tiền thì trả tiền, đừng có mà cùng tôi nói sang chuyện khác."



“Trình Thanh Thước.” Tôi xoa đầu.



“Lại sao?” Anh bưng mì ăn liền, không kiên nhẫn liếc nhìn tôi.



“Đầu tôi thấy hơi đau,” tôi nhỏ giọng nói.



"Cô... Phụ nữ thật là phiền phức." Anh duỗi đầu ngón tay ra, ngoắc ngoắc, "Lại đây, tôi xem cho."



Tôi không còn lựa chọn nào khác, đành ngoan ngoãn dịch đầu tới.



Ngón tay anh nắm lấy tóc của tôi, kiểm tra một lần, "Có rách da một chút, có lẽ là bị lon đồ hộp kia làm tổn thương, không phải vấn đề lớn."



Nói xong, anh lấy trong ngăn kéo ra một chiếc băng cá nhân, thành thạo dán lên cho tôi.



Cứ giữ đầu ở nguyên một tư thế thế này mỏi cổ quá, tôi bèn vùi đầu vào lòng anh.



“Làm gì đấy!” Anh đỡ đầu tôi dậy, kéo ra xa.



“Tôi làm gì?” Mặt tôi tràn ngập nghi hoặc.



"Cô có biết mình là con gái không, còn làm hành động như này?"



"Hành động gì?"



“Cô thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?” Anh nhìn tôi, muốn nói lại thôi: “Quên đi, cô cũng không phải là con gái tôi, cần gì phí công lo lắng nhiều như vậy.”



Sau khi dán miếng băng cá nhân cho tôi, lập tức đẩy tôi ra.



Lòng tôi chợt thấy ấm áp lạ thường.



Anh nói anh lo lắng cho tôi.



Người lo lắng cho tôi lúc trước là bố tôi, nhưng ông không cần tôi nữa.



Người trước nữa là mẹ tôi, nhưng bà mất rồi.



Ăn mì gói được nửa chừng, tôi nghiêm túc nói: “Trình Thanh Thước, tôi rất thích anh, tôi cảm thấy anh là người tốt.”



Anh cắn mì tôm, thiếu chút nữa sặc , ho nửa ngày mới lên tiếng, "Vậy cô còn chưa trải sự đời đủ đâu, chưa thấy qua dáng vẻ tôi là người xấu."



“Anh là người xấu trông như thế nào?” Tôi tò mò hỏi.



"Giọng của cô sẽ khản đặc, eo sẽ nhức mỏi, sẽ khóc lóc hối hận vì đã gặp tôi, thấy sợ không?"



Ý thức được anh đang nói gì, mặt tôi lập tức đỏ lên: “Anh đừng nói những chuyện này với tôi nữa.”



“Là cô hỏi mà.”Anh cười, bưng ly mì gói rời đi.



Tôi thề sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.



________________________



10.




Thế mà nửa đêm, tôi ôm gối, đứng trước cửa phòng anh.



“Lại sao?” Anh vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, đang lau tóc thì nhìn thấy tôi, trực tiếp bỏ khăn tắm xuống.



“Tôi sợ.” Tôi chỉ sấm sét ở ngoài.



“Rồi sao?” Anh châm một điếu thuốc, nhìn tôi.



“Tôi có thể đợi ở trong phòng anh một lúc được không?” Tôi cắn răng cầu xin anh.



Tôi sống trong một góc của phòng khách, dùng ghế sofa làm giường, miễn cưỡng tìm thấy một chiếc rèm bị hỏng liền kéo một sợi dây ngang qua để biến nó thành căn phòng nhỏ của mình.



Ngày thường thì không sao, nhưng lúc sấm sét, tôi thực sự không thể chịu đựng được.



Anh sững người một giây, ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, cười toe toét như tên lưu manh: "Có thể, cô lên ngủ ở đây đi."



"Không cần, tôi sẽ ngủ dưới đất." Tôi giải thích.



"Ngủ dưới đất cái gì, sao tôi có thể để con gái ngủ dưới đất?"



"Không cần đâu."



"Không phải nói tôi là người tốt à, không phải nói thích tôi sao? Sợ cái gì?" Anh tiếp tục nhìn tôi, "Dù sao nửa năm rồi tôi cũng không chạm vào người phụ nữ nào... kiểu phụ nữ nào tôi cũng thấy rồi, nhưng rau xanh thì đúng là chưa thử qua. Đến đây, đến thử một chút..."



Đầu óc tôi máy trong giây lát, run rẩy nói: "Tôi... tôi vừa mới thành niên."



Anh ngậm lấy điếu thuốc, cười xấu xa, "Có liên quan gì?"



“Anh!” Tôi tức giận không biết nên nói cái gì, ôm gối lui ra ngoài.



Âm thanh cười nhạo của anh vang lên từ phía sau, cười đến mức khiến tôi đỏ mặt.



Anh thực sự không có ranh giới đạo đức cuối cùng nào cả.



Không đúng, anh làm gì có cái gọi là đạo đức.



Thiệt thòi cho tôi, lúc trước còn nghĩ anh là người tốt.



Biết người, biết mặt, không biết lòng.



Tôi co ro trong góc phòng khách, bên ngoài vang lên hai tiếng sấm, tôi không chịu nổi nữa.



Ở đây để bị nó hù , thà vào sống mái với anh còn hơn.



Tôi ôm gối đi đẩy cửa, nhưng cửa không khóa.



Trong phòng không có ánh sáng, tôi to gan, trực tiếp bước vào, nằm xuống, kéo chăn lên, động tác dứt khoát liền mạch.



“Làm gì đến!” Bên tai truyền đến tiếng thở dốc của anh, tim tôi suýt nhảy lên cổ họng.



"Không làm gì cả, đi ngủ."



"Cô chạy đến chỗ nào ngủ đấy? Đây là nơi cô được ngủ à?" Anh quát vào mặt tôi.



“Chính anh bảo tôi ngủ ở chỗ này!” Tôi quay lại nhìn thẳng vào anh.



Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lờ mờ sáng của anh, nhìn chằm chằm khiến lồng ngực tôi run lên.



“Cô còn thật sự không sợ .” Vừa nói anh vừa vòng tay qua eo tôi.



Toàn thân tôi cứng ngắc ngay lập tức.



"Cứng ngắc như này, sợ thì lập tức lăn ra ngoài."



“Tôi không sợ.” Tôi kiên trì già mồm, nhưng còn không dám thở mạnh.



"Vậy muốn ngủ thế nào, tới đi."



Tới đi?



Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.



18 năm cuộc đời không đủ để cho tôi biết mình phải làm gì tiếp theo.



"Chủ động đi, đã tự đưa tới cửa, còn muốn tôi tới à?"



Trong bóng tối, ngay cả không khí cũng thúc giục tôi bỏ cuộc nhanh lên, nhưng tôi chỉ biết nín thở.



Tôi chợt nhớ đến lời bố tôi thường nói.



"Rụt rè, nhút nhát, sợ phức, tại sao tôi lại sinh ra một đứa con vô dụng như này?"



Có phải tính cách của tôi như này, chắc chắn sẽ bị xã hội đào thải?



Có phải vì tính cách của tôi mà cuối cùng ông mang theo tất cả anh chị em trốn ra nước ngoài, còn tôi bị bắt cóc, nên ông trực tiếp bỏ qua tôi?



Tôi biết mình nên thay đổi, nhưng tôi sợ thay đổi.



Cảm giác bất lực bao trùm lấy tôi.



Hôm nay, tôi không muốn là con người cũ kia nữa.



Tôi cắn răng, vươn tay, sờ thấy đầu anh, thô lỗ tiến tới.



Nhưng chưa kịp chạm vào, đã bất ngờ bị đẩy ra.



"Mẹ kiếp, cô làm thật."



Bụp--



Đèn trên đầu tôi đột nhiên bật sáng, rất chói mắt, tôi không thể mở mắt ra được.



“Ra ngoài!” Trình Thanh Thước kéo cánh tay tôi.



Anh trông rất tức giận.



“Không ra.” Tôi không thỏa hiệp.



“Đây là phòng của tôi, cô ở nhà tôi, ăn của tôi, cô phải biết rõ, cô cảm thấy mình có quyền lên tiếng sao?” Anh chống nạnh, cảm giác như một giây sau sẽ trực tiếp ném tôi ra ngoài cửa sổ.



Tôi đứng giữa hai suy nghĩ "sợ bị anh ném xuống" và "hy vọng anh sẽ ném tôi xuống".



Ném xuống, mọi chuyện sẽ xong hết.



"Tôi không có quyền, tôi chưa bao giờ có quyền, trong nhà tôi không thể nói không, ở trường cũng thế, ngay cả khi tôi bị bỏ rơi, tôi cũng không có quyền nói không, Trình Thanh Thước...." Tôi bật khóc, "Tôi sống không nổi nữa."



Anh ngẩn người đứng ở nơi đó, càng thêm tức giận, "Cô đang nói nhảm cái gì vậy?"



"Bố tôi sẽ không trở về, anh không lấy lại được tiền, tôi cũng không trả nổi số tiền đó, ông ấy không cần tôi nữa."



Anh im lặng một lúc.



Tôi đã nghĩ anh sẽ an ủi tôi một câu.



Kết quả, anh nói: "Muốn cũng đừng ở chỗ này."



Anh thật máu lạnh!



Tôi càng tủi thân, toàn thân run rẩy vì khóc.



"Không thể nào, tôi không lấy được tiền, còn nuôi không cô mấy tháng, còn phải gánh tội nuôi người đấy à? Kiếp trước tôi nợ hai bố con ư?"



Anh rút một điếu thuốc ra như trút giận, châm vài lần cũng không châm được, trực tiếp đập vỡ bật lửa.



“Vậy anh muốn như thế nào?” Tôi vừa khóc vừa hỏi anh.



“Trả tiền xong rồi lại nói.” Một câu như là mệnh lệnh.



Lại là tiền.



Vì tiền, tôi muốn cũng không được.



Tôi tủi thân nắm lấy chăn của anh, khóc nức nở.



Anh tùy tiện tìm một cái chăn bông, "Tôi nhường giường cho cô, tôi ra ngoài ngủ, được chưa?"



Nói xong, anh bỏ đi với vẻ mặt cáu kỉnh.



"Trình Thanh Thước."



"Lại làm sao?"



"Bên ngoài vẫn còn sấm sét."



Anh thở dài, "Tôi đúng là mắc nợ cô."



Nói xong, anh trải chăn xuống sàn, phóng khoáng nằm xuống.



Một lúc sau, tôi bình tĩnh lại, không thể ngủ được, bèn thử gọi anh.



"Trình Thanh Thước."



“Thì sao nữa hả bà cô.” Anh có vẻ đang miễn cưỡng trả lời tôi.



"Tôi nghĩ kĩ rồi."



"Nghĩ kĩ cái gì?"



"Ngày mai tôi sẽ đi kiếm tiền."



Anh tựa hồ bị tôi làm cho không biết phải nói gì, hừ lạnh một tiếng, "Cô nghĩ được như vậy cũng coi như là có hiếu."



"Tôi nghiêm túc đấy."



“Được rồi, được rồi, tôi biết cô rất nghiêm túc, mau đi ngủ đi, còn không ngủ nữa…” anh uy hiếp tôi rồi lại thôi, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không làm gì được cô.”



Nói xong, anh kéo chăn lên, trùm kín đầu, chìm vào giấc ngủ.



Nghĩ đến việc kiếm tiền để trả nợ cho anh, cuộc sống bỗng dưng có mục đích, tôi thấy hình như cũng không khó vượt qua cho lắm.



Đêm đã khuya, tôi ngủ thiếp đi, mơ một giấc mơ, trong giấc mơ có Trình Thanh Thước.



________________________