Chú, Anh Là Cầm Thú Sao!

Chương 9: Mùi vị rất ngon




Buổi tối, cô chán không có việc gì làm đích thân xuống bếp nấu một bữa cho gia đình. Lâu rồi cô không xuống bếp nấu nhiều đồ như vậy. Lúc ở Anh thường chỉ gọi đồ ăn sẵn không thì nấu tô mì ăn cho qua bữa qua ngày. Mấy năm này cô gầy đi rất nhiều, đặc biệt là tháng vừa qua.

Trong nhà sắp hết gia vị, mẹ cô cùng giúp việc trong nhà ra siêu thị nhân tiện mua chút hoa quả, tâm trạng hai mẹ con hôm nay đặc biệt tốt.

Cô nghe đang gọt cà rốt nghe cửa tiếng phòng bếp được kéo ra rồi khóa lại.

“ Mẹ về rồi sao? Chốt cửa làm gì?”

Chắc là mẹ cô đã về.

Không thấy ai đáp lại bỏ dao xuống quay lại phía sau liền bị thân hình cao lớn ép vào thành bàn.

Là Hàn Dạ An, làm cô giật mình. Anh đúng là lớn mật mà.

“ Chú út vào đây làm gì?”

Anh ngắm cô hồi lâu mới lên tiếng.

“ Đói”

“ Chưa nấu xong. Chú ra ngoài đợi lát nữa mọi người về thì ăn” cô có ý đẩy anh ra.

“ Không cần nấu cũng ăn được” ánh mắt thâm sâu vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô.

“...”

“ Đồ điên. Không biết xem đây là chỗ nào à?”

Anh tiến sát khuôn mặt lại gần cô, bàn tay vuốt khẽ mông cô.

“Một chút thôi. Hôn cũng được” thì thầm tai cô.

“ Chánh ra. Mẹ sắp về rồi”

Cô dùng sức đẩy anh, cúi xuống luồn ra liền bị anh nhấc ngồi lên bàn.

“ Không thể thoát đâu, bảo bối”

Vừa dứt anh hôn mạnh lên môi cô, triền miên cắn mút. Hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau hồi lâu mới buông ra thở dốc.

Anh định tiến xa hơn thì nghe được tiếng mẹ cô ngoài nhà lớn.

“ Mẹ về rồi”

“ Hơi tiếc” khuôn mặt chưa thỏa mãn của anh làm cô có chút lo lắng.

Anh đặt cô xuống đất rồi mở cửa ra ngoài.

“ Hể. Chú út về rồi sao?”

Vừa nắm cửa định kéo ra thì anh bước ra.

“ Chị dâu”

“ Anh của em với Tiểu Kỳ cũng vừa về đó, mấy người lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm”

“ Vâng”

30 phút sau

“ Ăn cơm thôi”

Tất cả thức ăn đã được dọn lên thơm nức mũi. Cô nhanh chóng ngồi kế bên anh và anh trai.

“ Hôm nay em gái xuống bếp sao? Cũng may không cháy nhà”

Phong Kỳ lúc nào cũng vậy. Không chọc cô anh không chịu được thì phải. Đúng là tức chết cô mà.

“ Anh hai, anh muốn chị dâu giận anh sao?”

“ Em lại học được cái thói dọa người ở đâu vậy hả?”

Nhắc đến Phi Phi là y như rằng anh cô cuống hết cả lên. Anh sợ nhất là Phi Phi giận.

“ Ai bảo anh cứ chọc em làm gì”

“ Được rồi hai đứa con cứ như chó với mèo vậy. Ăn cơm đi” cả nhà đã chán với cảnh này rồi, từ bé tới lớn lúc nào cũng vậy.

Đang ngồi ăn rất tự nhiên nói cười thì một bàn tay to lớn đặt lên đùi cô, làm cô giật mình.

“ Khuê nhi sao vậy?” thấy cô nảy mình một cái mẹ cô liền hỏi.

“ Không có gì ạ. cắn vào môi thôi ạ”

“ Thôi đừng cười nữa không lại cắn vào lưỡi”

“ Dạ”

Cô vừa cúi đầu hơi thấp vừa quay sang lường anh một cái, ý nói anh bỏ tay ra. Thấy được ánh mắt cô, khóe miệng hơi cong lên, bàn tay cố ý đi dịch lên luồn qua lớp váy mỏng đến phần đùi trong.

Cô nhịn, cô buộc phải nhịn không thể làm bộ mặt khó chịu trước mặt mọi người được. Cô cố tỏ ra bình thường gắp thúc ăn cho anh.

“ Chú út ăn nhiều chút. Dồ ăn cháu làm rất ngon đúng không?”

Cô hơi dằn giọng ánh mắt sắc bén.

Anh lém môi một lượt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô: “ Mùi vị đúng là rất ngon”

Vừa nói tay anh vừa đi xa hơn nữa không cẩn thận là cô phát ra tiếng rồi. Đúng là cầm thú, ăn một bữa cơm cũng không yên.