Chú, Anh Là Cầm Thú Sao!

Chương 6: Chú út?




Trời đã dần tối, anh trai cô lái xe rất nhanh về nhà để gặp lại cô, anh cô rất yêu thương cô chỉ cần cô muốn cái gì anh cũng có thể cho cô. Nhưng về đến nhà thì mọi người nói cô đang nghỉ ngơi đừng làm phiền nên anh cũng nghe theo.

Một lúc sau chú út cũng đã về. Mọi người nhanh chóng dọn cơm lên bàn. Tất cả những món trên bàn đều là những món mà cô thích nhất, bao năm nay ở bên ngoài rất lâu không được ăn món nhà nấu.

“ Mọi người ngồi xuống đi, để em lên gọi con bé xuống”

Sau khi đã chuẩn bị xong mẹ cô đi lên lầu hai gọi cô xuống.

“ Khuê nhi mau xuống ăn cơm, mọi người đã về rồi”

“ Vâng, mẹ xuống đi. Con ra bây giờ “

“ Nhanh lên đó”

...

Cô nhanh chóng bước xuống tầng 1, rất lâu rồi không được ăn cơm cùng mọi người như vậy cô rất háo hức. Trong lòn vui như nở hoa.

Nhưng vừa bước xuống đi vào phòng ăn thì tim cô đột nhiên nhói đau, chân không nhấc nổi nữa, đôi môi run lẩy bẩy, chút nữa thì nước mắt chảy ra.

Là anh! Hàn Dạ An? Sao anh lại ở đây? Không phải như cô đang nghĩ đấy chứ.

“ Khuê nhi sao vậy mau lại đây, ngồi đây đi”

Thấy cô tự nhiên dừng lại, anh trai cô đứng dậy kéo ra cho cô nhưng tại sao phải là chỗ đó, ngồi cạnh anh? Chỗ khác không được sao?

“ Vâng”

“ Khuê nhi anh trai nhớ em lắm đó. Bây giờ em thành thiếu nữ rồi, rất xinh đẹp”

Anh trai cô - Hàn Phong Kỳ xoa đầu cô như đứa trẻ lên 3. cô đã lớn rồi mà anh vẫn hành xử như vậy.

“ Khuê nhi, để ông giới thiệu một chút. Đây là chú út của con Hàn Dạ An...”

Ha, vậy là đúng rồi. Đúng như cô lo lắng, anh là chú út mà cô không biết kia. Ba anh cứu ông nội trên đường đi bộ mà suýt bị xe đâm trúng. Muốn trả ơn cho người đó nên đã ngỏ ý muốn giúp đỡ hoàn cảnh gia đình.

Ba anh chỉ nói nếu anh không qua bệnh thì hãy cho anh một gia đình mà ông ấy không thể làm được cho anh. Không lâu sau đó thì ông qua đời.

Chỉ còn lại anh, theo như lời đã hứa, ông nội đã nhận anh làm con nuôi của Hàn gia. Tính ra cũng được 7 năm rồi.

Mới đầu khi bước vào Hàn gia anh rất lạnh lùng, không nói chuyện với ai cứ ngồi trong phòng đến lúc cần ra thì ra không thì thôi. Dần dần mọi người cũng đã kéo được anh ra khỏi sự cô đơn buồn tủi đó.

Chú út? Cả đất nước rộng lớn này tại sao lại là anh? Ngay bây giờ cô ước gì mình vĩnh viễn không gặp lại anh. Gặp lại nhưng không thể qua lại. Cảm giác thật khó chịu.

“Chú út, cháu chào chú” cô nở nụ cười không thể gắng gượng hơn nói ra hai tiếng ‘chú út’ này cũng khó quá rồi.

“ Ừ”

Anh chỉ lạnh lùng nói một tiếng như vậy thôi sao? Ít ra cũng có quen biết từ trước rồi không thể nói thêm một lời sao?

“ Khuê nhi con đừng để ý, chú út của con luôn lạnh lùng ít nói như vậy”

“ cậu hai à, thân thiện một chút đi chứ”

Lạnh lùng, ít nói sao? Tháng trước anh đâu có bộ mặt này, rất ấm áp thân thiện tìm mọi cách để làm phiền cô. Bây giờ về nhà thành một con người khác rồi...

Suốt quãng thời gian ăn cơm cô đều thấp thỏm lo lắng về chuyện của cô và anh, nếu mọi người biết cô qua đêm với ‘chú’ của mình thì phải làm sao? Gắp thức ăn chạm đũa vào một cái cũng lại cô giật mình rút tay lại, cô không dám liếc anh một cái sợ mọi người nhìn thấy ánh mắt cô nhưng anh hình như thỉnh thoảng vẫn đang liếc sang chỗ cô một chút.

Ăn xong, vì nhà vệ sinh tầng một có người nên cô phải lên phòng vệ sinh trên lầu hai.

‘ bây giờ làm sao đây? Nhỡ mọi chuyện bị lộ thì làm sao?’ câu hỏi này đã lặp lại không biết bao nhiêu lần trong đầu cô rồi.

Vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy anh tay đúc túi quần đứng dựa vào tường khẽ nhếch môi.

“ Bảo bối, đã lâu không gặp”