Chú, Anh Là Cầm Thú Sao!

Chương 4: Tôi sợ tối




Sáng sớm đi học cô không có chạm mặt anh nhanh chóng bắt xe đến trường.

“Hi, Ngọc Khuê. Đã đỡ hơn chưa?”

Là ba người bạn mà cô thân nhất ở đây. Thấy cô ngồi trong lớp liền lại hỏi thăm, chắc do hôm đó uống nhiều quá nên cảm thấy mệt.

“Ừm, mình khỏe hơn rồi. Cảm ơn các cậu”

Nếu bọn họ biết cô tối hôm đó vì bị hạ thuốc mà qua đêm với tên đàn ông cạnh phòng thì không biết dấu mặt mũi đi đâu nữa.

“ Người đàn ông hôm đó đẹp trai thật đó Ngọc Khuê. Các cậu thấy vậy không?”

“ Đúng, đúng. Còn rất phong độ nữa giúp Ngọc khuê của chúng ta hoàn thành thử thánh. Aaa con tim của tớ”

Các cô đang nói về anh? Đúng là rất đẹp trai nhưng cũng rất lưu manh.

“ Các em ổn định, chúng ta bắt đầu vào học”

Giáo viên vào rồi...

...

Học xong cả bọn lại đi chơi nhưng lần này chỉ là ra quán ngồi uống nước thôi, không vào bar nữa. Mọi người đi chơi đến tối mịt mới mỗi người một hướng.

Bước ra thang máy thấy người đàn ông trước mặt là cô giật cả mình.

Là Hàn Dạ An. Anh ta đứng đây làm gì?

“ Hàn tiên sinh xin chào”

“Ừ”

“ Em có vẻ thích đi chơi đêm nhỉ?” không dừng lại anh tiếp tục nói.

“ Chuyện này là việc của tôi, không cần Hàn tiên sinh quản”

Chuyện cô đi chơi đêm hay ngày thì có liên quan gì đến hắn, đúng là thích lo chuyện bao đồng.

“ không còn việc gì nữa, tôi về phòng đây”

Cô nhanh chóng ước đi trên hành lang im phăng phắc không chút tiếng động chỉ nghe thấy bước chân của cô. Đột nhiên cả người ngã nhào về phía sau dựa sát vào tường.

“ Anh làm gì vậy? Buông tôi...aaaaaa”

‘ phụt’ cả hành lang tối om không chút ánh sáng.

“ Sao vậy? Tưởng muốn tôi buông ra?”

Cô ôm chặt lấy anh bàn tay run rẩy.

“ Tôi... sợ bóng... tối” giọng cô cũng run rẩy hình như sắp khóc rồi.

“ Ô. Nhưng như vậy không hay lắm đâu, nam nữ thụ thụ bất thân a~” anh cố ý châm trọc cô.

“ thụ thụ bất thân cái gì? Chẳng phải anh đã lấy hết của tôi rồi sao? Còn tỏ ra ủy khuất cái gì?”

Cô không thấy thiệt thòi thì thôi hắn còn nói như thế. Đúng là lưu manh giả danh tri thức.

“ Vậy sao? Vậy tôi bế em về phòng”

...

“ Về phòng nào đây?”

“ Đương nhiên là phòng của tôi”

“ Nhưng tôi sẽ để em lại một và rời đi, tôi không muốn vào phòng của phụ nữ”

Trong bóng tối mịt mù đôi môi cong lên nguy hiểm, nhưng cô làm sao thấy được vẻ mặt của hắn lúc này. Như con sói đang ngắm nhìn con mồi trong tay.

Cô nghe anh nói vậy tay nắm chặt lấy áo của anh nhỏ giọng nói: “ vậy... về phòng của anh đi...”

“ Được. Theo ý em”

Rõ ràng là theo ý của hắn.

Mở cửa vào nhà anh đặt cô ngồi xuống sofa.

“ Anh đi đâu vậy?”

Thấy anh định rời đi cô nắm chặt lấy vạt áo anh.

“ Ngoan, tôi đi lấy đèn. Không phải em sợ tối sao?”

“...”

Chưa đầy 2 phút anh đã quay trở lại ngồi bên cạnh cô, bật một chiếc đèn ngủ chạy bằng pin trên trần nhà hiện ra vô số những ngôi sao lấp lánh. “ Thật đẹp” cô mải mê ngắm nhìn những ngôi sao long lanh.

Anh thì lặng thầm ngắm nhìn cô. Vừa mói lúc nãy còn như một con rùa rụt cổ bây giờ lại trở thành tiên nữ rồi.

“ Em sống bên này một mình sao?”

Anh nghĩ lại mới thấy cô ở đây một mình cũng không có ai đến thăm.

“ A, tôi ở đây đã được 8 năm rồi, học xong cấp 2 ba mẹ đã đưa tôi đi du học, chung cư này là ba tôi sắp xếp”

“ Vậy còn anh, anh cũng qua đây sinh sống sao?”

Anh lắc đầu cái nhẹ: “ Không, đi bàn công chuyện”

‘ À, ra vậy”

Bầu không khí lại rơi vào im lặng làm cho cô cảm thấy rất khó xử muốn quay về phòng ngay lập tức nhưng vẫn chưa có điện trở lại.

“ Chỗ này hay cúp điện lắm sao?”

“...”

“ Ngọc Khuê?”

Cô đã thiếp đi lúc nào không biết có lẽ do đi chơi với lũ bạn về muộn nên mệt mỏi mà lịm đi.

“ Đúng là con mèo lười”

Anh bế cô vào phòng ngủ nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô.

‘Thật ấm quá, mùi hương thật quen thuộc. Sao lại có cảm giác an toàn vậy nhỉ?’ trong giấc ngủ cô mơ màng một người đàn ông ôm cô vào lòng một cách dịu dàng.

“ Đừng đi, tôi sợ tối”

Cô đột nhiên ôm chặt, vùi đầu vào ngực anh.

“ Ngủ đi, tôi sẽ ở lại”

Anh ôm cô gái đang ngủ say vào lòng rồi thiếp đi.

Màn đêm dưới ánh đèn lung linh một nam một nữ ôm nhau ngủ thật lãng mạn làm sao.