Chú, Anh Là Cầm Thú Sao!

Chương 34: Hạ màn (3)




Thu Anh lập tức đứng dậy quát lên, tát thẳng vào mặt anh một cái.

“Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy?”

“Hàn Dạ An, anh có sao không?”

Ngọc Khuê hoảng hốt đứng chắn trước mặt anh xoa lên vết hằn ở trên mặt.

“Rốt cuộc là có chuyện gì” ông nội cô sắc mặt trầm xuống.

“Thu Anh, em làm gì vậy?”

“Thằng út, em định nói gì hả?”

Bố cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra liền cản vợ mình lại.

Bà không nói gì chỉ ngồi xuống im lặng.

“Hàn Dạ An, con nói rõ cho ta” ông nội tức giận nói.

Cô nhìn vẻ mặt của ông nội mà hoảng sợ, kéo tay anh lại ánh mắt cầu xin đừng nói ra.

Anh nắm chặt tay cô mỉm cười rồi quay về phía mọi người:

“Hôm nay con muốn nói ra sự thật. Con và Ngọc Khuê đã ở bên nhau được hơn 3 năm rồi”

Tất cả mọi người trong nhà đều sửng sốt, lời nói của anh như sét đánh ngang tai. Đây là chuyện không có khả năng, hai người là quan hệ chú - cháu, điều này là phản rồi.

Ông nội đen sầm mặt lại, tức giận đến nỗi tay phát run, mặt đỏ lên im lặng.

Mọi người như bất động, im lặng một hồi...

Cô nhìn vào tình cảnh bây giờ nước mắt bắt đầu rưng rưng trong hốc mắt, nắm chặt tay anh lắc đầu liên tục.

Hàn Dạ An, đột nhiên buông tay cô ra quỳ xuống trước mặt ông nội: “ Bố, con xin lỗi nhưng con và cô ấy thật lòng yêu nhau”

Ông nội đứng bật dậy: “ mày còn mở miệng gọi tao một tiếng bố? Một đứa là con tao một đưa là cháu tao, làm sao tao cho hai chúng mày đến với nhau?”

Ông nội giận quá cầm cây gậy trong tay liên tục đánh vào lưng anh nhiều lần. Cô thấy như vậy không nỡ đứng im nhìn anh bị đánh chạy lại ôm lấy anh. Ông nội thấy vậy liền dừng tay.

“Hàn Ngọc Khuê, con phản rồi đúng không?” bố cô không nhịn được nữa kéo cô đứng dậy.

“Con xin mọi người đừng đánh anh ấy nữa mà” cô khóc lóc van xin.

“Mọi người... con xin phép về trước, ở nhà có việc ạ” Bắc Trạch Dương đột nhiên lên tiếng, giọng có hơi run.

“ Xin lỗi chị, để nhà chị phải chê cười rồi” Thu Anh đứng dậy tiễn 3 mẹ con Bắc Trạch Dương ra xe.

“ Phong Kỳ, con đưa Phi Phi lên phòng trước đi tránh bị động thai”

“Dạ”

Mẹ cô quay vào nhà nói với Phong Kỳ vì không muốn Phi Phi chứng kiến những chuyện khiến cô phải bận tâm.

“Dạ An, em tự nhìn lại mình đi, em là chú của con gái anh. Tại sao? Tại hai đưa có thể làm ra mấy cái chuyện này hả?” bố cô tức giận quát lớn lên.

“ Chúng ta cũng đâu có cùng huyết thống”

“Mày...” bố cô không thể nói thêm một lời.

“Tao cho chúng mày 3 ngày để giải quyết chuyện này”

Nói xong ông nội đi thẳng lên phòng không quay lại nhìn anh dù một lần.

Cô vội vã chạy lại đỡ anh dậy ngồi lên ghế.

Bố và mẹ cô thấy vậy cũng không còn gì có thể nói, lần lượt về phòng. Đứa con này của họ đúng là phản rồi.

Giờ đây phòng khách chỉ còn lại cô và anh.

“ Anh có sao không?” cô nhìn vào những vết thương trên mặt, trên lưng, trên tay của anh mà lòng đau xót.

“Sao em dọn về nhà mà không nói tiếng nào?”

“Em có biết lúc đó anh sợ thế nào không?”

“...” cô im lặng không nói gì.

“ Hàn Ngọc Khuê, em nói rõ cho anh!” anh đột nhiên gắt lên.

“Chúng ta về phòng rồi nói”Cô đứng dậy đi lên cầu thang.

“ Được, về phòng rồi nói”

Anh sải bước đến chỗ cô, nhấc cô lên bế ra ngoài xe.

“ Hàn Dạ An, anh bị điên rồi à? đang ở nhà đấy anh có biết không hả?”

“Đúng anh điên rồi”

Anh lái xe về căn hộ của hai người với tốc độ nhanh chóng mặt. Cô ngồi trong xe hoảng sợ vì thấy anh của hiện tại, anh hoàn toàn mất kiểm soát như một báo đen vậy, ánh mắt sắc bén tràn đầy nỗi tức giận nhưng có chút gì đó là sự lo lắng bên trong cái tức giận ấy.

Chap này hơi ngắn một chút. Mọi người đọc đỡ nha.