Chú, Anh Là Cầm Thú Sao!

Chương 22: Sát vách




Cô vừa kịp hoàn hồn, đuổi theo người đàn ông lạ mặt kia. Đã đi được ra đến ban công rồi nhưng không thấy người đâu cả, bên ngoài thật sự rất lạnh cô lại đang mặc phong phanh như vậy.
Còn đang suýt soa trong sự lạnh giá, ngơ ngác nhìn xung quanh để tìm người đàn ồng đó thì từ đằng sau một giọng nói quen thuộc truyền đến cùng với chiếc áo khoác lông cừu mềm mại ấm áp.
" Mặc phong phanh như vậy cho ai xem? Không lạnh à?"
Nghe được giọng nói này cô biết là ai rồi, không nghi ngờ gì nữa chắc chắn là anh. Cô lập tức quay lại, lúc này cả 2 đều không còn đeo mặt nạ nữa đương nhiên là nhận ra
" Biết ngay là anh mà. Sao anh lại ở đây?"
" Không đến đây thì vợ anh sẽ nhớ "mùi hương" của anh mất" anh thì thầm vào tai cô.
" Lưu mạnh thối"
" Về thôi"
" Về đâu?"
" về khách sạn chứ đâu nữa"
Ha, còn tưởng anh lạnh nhạt thế nào hóa ra cũng chỉ nhịn được nhiêu đây mà thôi.
" Đi thì đi"
Trước khi đi cô gọi cho Bắc Trạch Dương nói là cảm thấy không khỏe nên đã về trước. Đầu dây bên kia chỉ nhắc cô cẩn thận, nghe giọng rất bình tĩnh nhưng tai nghe không bằng mắt thấy Trạch Dương khuôn mặt trầm xuống vừa cầm một chiếc hộp nhỏ trong tay vừa nghĩ lại cảnh cô và anh cùng nhau khiêu vũ. Chỉ có hai người họ, một mình một sàn diễn, không giống lúc nhay với anh. Lúc nhảy với anh không thấy cô tự nhiên tươi tắn như vậy.
Anh liên lạc với Thy Thy và Tiểu Hạ thì 2 người bọn họ cũng đi ra ngoài từ bao giờ không biết, hiện tại đang về khách sạn rồi. Anh đành 1 mình cô đơn đi về vậy.
______________________________________
Trong thang máy khách sạn...
" Anh ở tầng mấy?"
" Tầng 4, phòng 502"
" Cạnh phòng em? Thế mà không chạm mặt. Aaa..."
Cửa thang máy vừa mở, cô bước 1 bước ra ngoài liền bị anh nhấc bổng lên bế kiểu công chúa tiến về phòng.
Cả 2 đều không để ý đằng sau là Thy Thy và Tiểu Hạ cũng ra sau vài giây ở thang máy bên cạnh. Nhưng cả hai đều đã say đi đã không vững
" Chị Tiểu Hạ, chị xem... hự...người con gái kia rất giống...hự... chị Ngọc Khuê a~"
" Hửm?..." Tiểu Hạ ngắm nhìn trừng 3 giây rồi đáp trả:
" Còn người đàn ông kia rất giống Hàn tổng chú út của Ngọc Khuê a~"
"phụt.... ahahaha. Chúng ta đi ngủ đi "
Cả hai đều đã say mèm không biết mình đang nói cái gì, nhưng không biết khi tỉnh rượu có nhớ mình đã thấy gì hay không nữa.
Quay lại bên chỗ cô và anh. Hàn Dạ An mở cửa rồi khóa lại đem cô đặt lên giường.
"Bà xã, em nói xem nên trừng phạt em thế nào đây? Hửm.. "
Cơ thể cô hoàn toàn nằm trong vùng kiểm soát của anh, không thể trốn được a.
"anh cũng lạnh nhạt với em cả ngày hôm nay rồi còn gì nữa! Hứ"
" Còn dám bắt lỗi anh. Xem ngày mai em xuống giường kiểu gì"
" ưm..."
Vừa nó dứt câu, anh hung hăng chiếm đoạt lấy đôi môi ngọt ngào của cô mà cắn mút. Cô hé miệng để lấy chút không khí liền bị cái lưỡi ẩm ướt của anh xâm nhập vào bên trong hưởng lạc sâu trong hang động.
Bàn tay không rảnh rỗi luồn qua sau lưng cô búng 1 cái chiếc áo lót liền bị cởi bỏ, núm ** đã căng cứng nhô lên anh ham muốn nhào nặn hai quả anh đào đến ửng đỏ.
Buông tha cho đôi môi sưng đỏ kia anh dần đi xuống vùng cổ thiên nga hôn vào xương quai xanh của người con gái đang uốn éo.
Không kiềm chế được nữa, anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai bắt đầu trận kích tình kịch liệt.
" anh ...a...nhẹ chút đi... hứm a..."
" nhẹ gì chứ? Xem biểu cảm của em đi đúng là dâm đãng mà, hửm?"
" Ưm... tại anh hết...a"
Đúng, cô nói không sai, cô chở nên như vậy là tại anh. Anh đã huấn luyện cô từ 1 con thỏ ngây thơ trong sáng thành 1 tiểu tao hóa gợi tình.
" rất đúng ý anh"
" aaaaa..."
Cả hai triền miền không dứt, rất lâu sau trừng mấy tiếng đồng hồ anh mới để cho cô nghỉ ngơi nằm gọn trong vòm ngực rắn chắc của mình ngon giấc.
_______________________________
7 giờ sáng ngày hôm sau...
Tiếng nước chảy róc rách đánh thức cô dậy, quơ tay không thấy người nằm bên cạnh liền ngồi dậy dụi dụi mắt, nghe tiếng nước chảy đoán anh đang tắm, gọi: " An"
" Anh đang tắm, em muốn ăn sáng thì gọi phục vụ đem lên chúng ta cùng ăn" nghe tiếng cô gọi anh không dám chậm trễ đáp lại ngay lập tức.
Cô quay sang bên cạnh nhìn vào đồng hồ...
" 7 giờ rồi á Sao không gọi em dậy? Còn về phòng thay đồ đi với tụi Tiểu Hạ nữa" cô hét lên
"không ở lại với anh sao?" anh từ trong nhà tắm đi ra chỉ quấn tạm chiếc khăn ở hạ thân, tay đang lau mái tóc ướt.
" chiều tối em sẽ qua. Đi đây"
Cô vừa bước ra khỏi cửa 1 bước liền bị anh từ đằng sau giữ lại, chiếm lấy đôi môi.
" Ưm.."
"Nụ hôn buổi sáng"
Cô nhanh chóng về phòng trong chiếc váy ngày hôm qua tóc tai cũng chỉ buộc tạm mà về.
"Là Ngọc Khuê? Căn phòng bên cạnh... đàn ông?"
Bắc Trạc Dương vừa đi dạo trở về liền bắt gặp được cảnh tưởng của đôi nam nữ âu yếm, nhưng lại là cô? Tại sao? Anh cảm thấy người đàn ông có chút quen mắt nhưng không đoán ra được là ai.
Điều anh quan tâm nhất bây giờ là đêm qua cô về trước là đi cùng người đàn ông này. Không vó tình cảm gì với anh là vì đã có người đàn ông khác sao? Còn theo tới tận đây?
Anh vừa đi vừa trầm tư bất giác dừng lại ở cửa phòng cô vài tích tắc rồi về phòng của mình.