Chú, Anh Là Cầm Thú Sao!

Chương 20: Có chút lạnh nhạt




Hôm nay là ngày nghỉ của cô nhưng Hàn Dạ An vẫn đi làm và quan trọng hơn là anh chưa biết chuyện ngày mai cô sẽ đi suối nước nóng với Bắc Trạch Dương. Cô rất sợ anh biết được sẽ không tha cho cô mất nhưng điều gì đến cũng sẽ đến. Anh về rồi!
" Chú út đi làm mới về ạ" nghe thấy tiếng xe của anh cô lập tức chạy ra cửa đón tiếp rất nồng nhiệt a.
" Ừm, hôm nay sao lại có hứng ra đón anh tận cửa thế" thấy cô đột nhiên chạy ra khác với mọi khi, liền thì thầm to nhỏ.
" Chú út lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm"
Hửm... không thèm trả lời. Cư xử khác lạ chẳng lẽ phạm lỗi gì sao?
" Ây da, chút út biết sao nó vui thế không? Chẳng là ngày mai nó đi chơi với Trạch Dương nên cả ngày nay nó vậy"
" Ồ, ra vậy. Hai đứa đúng là tình cảm đi lên không ít a"
Anh quay lại nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, thật là lạnh hết sống lưng mà. Mẹ cô đang tự giết con gái rồi a~
" haha, để chú út chê cười rồi" cô nở nụ cười không thể miễn cưỡng hơn. Cô đã đoán được kết cục của mình như thế nào rồi.
Phòng ăn...
" Tốt nhất là lần đi chơi này con hãy cho nhà ta thêm thành viên đi. Căn nhà này lâu lắm không có tiếng cười đùa của trẻ con"
Đang ngồi ăn cơm yên lành mẹ cô lại nhắc đến chuyện này làm gì a. Chuyên gia mai mối lẫn quấy rối.
" Con đã bảo rồi. Con không thích Trạch Dương. Mẹ có ép thế nào con cũng không lấy"
Ngay bây giờ cô phản bác lại nhanh còn giữ lại được cái mạng nhỏ bé của mình. Chứ từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, người nhồi cạnh cô luôn tỏa ra 1 luồng khí lạnh đến phát sợ.
" Con bé này, Trạch Dương tốt như vậy con còn không chịu còn chưa kể đến nó cũng có ý với con. Con thử nghĩ xem lấy nó con có được biết bao nhiêu lợi lộc, viên mãn đến chết luôn ấy chứ. Lão Hàn ông nói xem?"
" À thì, Trạch Dương cũng tốt con thử làm quen với nó chút đi..." bố cô cũng miễn cưỡng hùa theo nhưng cô biết nếu như cô không thích thì bố cô cũng sẽ không phản đối như mẹ.
" Anh thấy ấy à, Trạch Dương là đứa em rể tốt đấy. Em lấy nó đi, anh cũng nhắm nó rồi hahaha" anh trai cô cững bắt đầu xen vào.
" Hàn Phong Kỳ, anh im đi cho em. Ăn phần của anh đi"
" Ông nội với chú út cũng khuyên con bé đi chứ. Con mong có cháu lắm rồi a" mẹ cô vẫn chưa bỏ cuộc, hỏi hết mọi người trong nhà luôn muốn dồn cô đến đâu đây.
" Em thấy nếu con bé không thích thì đừng ép làm gì. Nếu nó có lấy thì về đó nó có hạnh phúc gì đâu. Cứ để nó tự kiếm bạn trai đi, lấy người mình yêu thì mới có cuộc hôn nhân hạnh phúc chứ".
......
Nửa khoảng im lặng. Đột nhiên anh nói đạo lý nhiều như vậy... trăm năm khó gặp.
" Chú út không sao chứ? Mọi khi chú chỉ à, ừm, một câu rồi không nói thêm. Sao hôm nay lạ thế? Say à?"
Hàn Phong Kỳ lại dở thói cà khịa người người khác đây mà. Đúng là cái tên phá đám không được tích sự gì.
Cô phải nhanh chóng đổi chủ đề đi mới được.
" Haha~, mọi người ăn đi chứ. Nói mãi chuyện này làm gì. Ăn đi, ăn đi".
Sau khi đã dùng bữa tối xong, cô phải rửa chén bát vì hôm nay cô giúp việc về quê chẳng ai chịu rửa lại đổ lên người cô...
Đang úo bát vào tủ thì ở đàng sau một cánh tay ôm vòng qua eo cô, đầu gục vào cổ cô dụi dụi.
" Ôi mẹ ơi" cô đột nhiên kêu lên.
" Suỵt"
Thì ra là Hàn Dạ An, làm cô giật cả mình. Khoan, nhỡ có ai thấy thì phải làm sao?
" Buông ra đi, mọi người đang ngoài phòng khách đấy" cô cố dùng sức để tách được vòng tay của anh nhưng càng dùng sức anh càng ôm chặt hơn.
" Em hay lắm dám đi chơi cùng với người đàn ông khác. Không sợ anh "trao thưởng" cho em sao? Hửm?"
" Em đã bảo là đồng ý đi đâu. Là mẹ tự quyết đấy thôi... Thôi đi ra đi, tối nói sau nhỡ có người"
Theo như lời cô nói, anh dần thả lỏng cánh tay rời khỏi người cô đi ra phòng khách ngồi. Giận rồi sao?
Kể từ lúc đó cả đêm anh cũng không qua phòng cô, không gọi cho cô một tin nhắn cũng không có. Thật sự giận rồi?
Sáng ngày hôm sau thức dậy đã không thấy anh trong nhà, hỏi mẹ thì bà bảo anh đã đi làm từ rất sớm vòn nói phải đi công tác 3 ngày hoặc hơn. Cô cảm thấy hơi lo lắng, lần này sao anh lại lạnh nhạt vs cô vậy. Cô lấy điện thoại ra gọi đã rất nhiều lần nhưng đều thuê bao...
" Chúng ta xuất phát thôi"
Bắc Trạch Dương cùng với em gái anh ta - Bắc Thy Thy tới được lúc lâu Tiểu Hạ cũng đã đến. Xuất phát được rồi.
" Được"
Tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng TAKI. Một nơi nghỉ dưỡng sang trọng của giới thượng lưu giàu có. Với diện tích rộng lớn hàng nghìn ha, có cả biện nhân tạo nước trong vắt nhìn xuyên đáy. Đặc biệt là khu nước nóng, không chỉ hơi nước phả ra làm mờ con mắt còn kèm theo tinh dầu đủ mùi hương cảm giác như bước trên mây vô cùng thoải mái.
" Cho tôi 4 phòng VIP"
Bắc Trạch Dương đã đặt 4 phòng mỗi người một phòng sẽ thoải mái và có không gian riêng cho mình, nghỉ dưỡng mà. Không thể không công nhận Trạch Dương là người rất biết suy nghĩ đến người khác.
Cứ như vậy mỗi người một phòng ai có người ấy về nghỉ ngơi một lát rồi cùng nhau đi sang khu mua sắm, bữa trưa đến nhà ăn gọi món...