Chú, Anh Là Cầm Thú Sao!

Chương 15: Thừa một người




11 giờ trưa.

“Tiểu Hạ à, cậu đem mấy mẫu thiết kế này cho bên cắt may đi”

Kể từ lúc hai mẹ con nhà Trạch Dương ra về có không ít các khách hàng tiếng tăm đến thăm cửa hàng của cô. Đương nhiên một khi đã vào thì ai cũng phải cầm một túi đồ ra về với tâm trạng không tệ một phần vì trang phục không có gì để phàn nàn một phần vì cái miệng dẻo ngọt của cô cùng với các nhân viên khác.

Tiếp khách xong cô quay về văn phòng tiếp tục vẽ bản mẫu đến tận trưa quên cả thời gian.

“Được, trưa rồi chúng ta...”

Tiểu Hạ còn chưa nói hết câu thì tiếng điện thoại của Ngọc Khuê vang lên.

Là Hàn Dạ An? Sao lại gọi vào giờ này?

“Cậu đợi mình một lát nha”

“Alo, chú út” cô phải thật cẩn trọng không thể phát ngôn bừa bãi.

“Tối nay đợi anh, chúng ta cùng về nhà. Chị dâu bảo hôm nay muốn cả nhà cùng ăn cơm”

“Dạ được”

“6 giờ”

“Vâng”

“Cậu nói tiếp đi Tiểu Hạ”

Vừa nãy Tiểu Hạ đang muốn nói gì đó thì điện thoại reo lên thì phải.

“Mình chỉ nói là đến giờ cơm trưa rồi. Chúng ta cùng nhau đi ăn trưa đi”

Tiểu Hạ vẫn luôn rất quan tâm cô, thấy cô làm việc từ buổi sáng không ngừng nghỉ nên có hơi lo lắng sợ cô sẽ bị kiệt sức. Mấy hôm trước cô cũng phải tăng ca chuẩn bị cho tiệc khai trương tối qua rồi, hôm nay còn làm việc nhiều như vậy.

“Vậy chúng ta đi thôi, mình cũng đói rồi. Quán cũ nha”

“OK. Let’s go”

Quán cũ mà cô nói đến là một cửa hàng mang tên “My Friend” là nơi đầu tiên mà hai người gặp nhau. Đặc biệt cả hai đều rất thích những món ăn ở đây rất hợp khẩu vị của cả hai. Bao nhiêu năm chơi với nhau hai người không ăn quán nào ngoài quán này, đến nỗi chị chủ cũng nhớ mặt hai người luôn rồi.

....

“Chị Fiona, tụi em đến rồi. Như cũ nha chị”

Fiona là bà chủ của quán ăn này. Cô rất xinh đẹp, đã kết hôn vào năm 25 tuổi , chồng cô cũng là giám đốc của một tập cũng không lớn lắm. Fiona mở quán này cũng vì sở thích và chỉ để giết thời gian nên quán cũng không lớn lắm.

“Ngọc Khuê với Tiểu Hạ đến rồi sao? Rất lâu rồi hai em không có tới chị tưởng hai đứa đã quên chị luôn rồi chứ?”

“Làm sao mà quên được bà chủ xinh đẹp của chúng ta chứ”

“Hôm nay chị không đến cửa hàng của em được, chị xin lỗi” chồng cô làm trong giới thương nhân đương cô cũng biết Ngọc Khuê thiên kim tiểu thư nhà họ Hàn hôm nay sẽ khai trương cửa tiệm.

“Không sao, không sao. Lần sau chị ghé cũng được. Nhưng bây giờ chị dọn đồ ăn lên được không tụi em đói lắm rồi”

“Đúng đó. Ngồi nói chuyện phiếm nữa là tụi em chết đói mất”

“hahaha, đợi chị một lát”

“Vâng bà chủ”

....

Sau khi cùng Tiểu Hạ dùng cơm trưa cả hai lại quay về tiệm tiếp tục công việc của mình. Ngày đầu tiên đúng là mệt mỏi thở thôi cũng mệt nữa.

“Rengg” là chuông điện thoại.

“Đã tan làm chưa? Anh đang đợi ở dưới rồi”

Hả? Hàn Dạ An đang đợi ở dưới rồi? Cô chạy về phía cửa sổ nhìn xuống, đúng là anh đang ở dưới nhìn lên trên này. Cô nhìn đồng hồ hoảng hốt đã hơn 6 giờ rồi.

Trời đất cô quên luôn việc hôm nay về nhà dùng cơm.

“Đợi chút em xuống ngay”

Cô tức tốc thu dọn đồ đạc chưa đầy năm phút đã xuống đến tầng 1.

“Ngọc Khuê, đi đâu mà vội thế?” Tiểu Hạ thấy cô chạy như bay nên thắc mắc.

“ Mình về nhà với chú út, cậu cũng tan làm sớm đi. Bye bye”

“Ơ... bye bye” còn chưa kịp nói tạm biệt trọn vẹn thì đã không thấy bóng dáng cô đâu.

“Hộc... hộc...a”

“Chú đợi lâu chưa?” cô khó khăn thở dốc cứ như chậm chút nữa sẽ hết mất oxi.

“Từ từ thôi, không cần vội. Lên xe đi”

Anh ân cần mở cửa xe cho cô giúp cô ổn định lại hơi thở.

“Hôm nay nhiều việc lắm sao?” trong lúc lái xe anh thấy cô có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt có vẻ gầy đi không ít.

“Có một chút. Em nghỉ một lát đến nhà thì gọi em”

“Ừm”

Cô tựa đầu vào ghế thiếp đi. Chạy được một anh đỗ xe lại bên đường lấy áo khoác đắp lên cho cô, nán lại 15 phút để cô ngủ được lâu chút. Anh ngồi im lặng ngắm nhìn khuôn mặt đã gầy đi mà lòng có chút chua xót, anh vươn người hôn nhẹ lên chán cô một cái, nói nhỏ: “Vất vả cho em rồi”. đợi thêm một lúc nữa rồi tiếp tục đi về biệt thự.

“Hửm, chưa tới sao?” cô chợt tỉnh giấc.

“Tới rồi, một đoạn nữa”

Cô nhìn trên người mình có chiếc áo của đàn ông quay sang nhìn anh mỉm cười. Chắc chắn là anh đắp cho cô

“Cười ngốc cái gì?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy anh đối với em thật tốt”

Đúng như vậy, anh thật sự rất tốt với cô. Từ khi hai người bắt đầu qua lại anh luôn săn sóc cô, quan tâm cô từng chút từng chút một, lúc nào cũng sợ cô vất vả đặc biệt là mấy tuần gần đây. Việc cô không đến công ty anh làm việc mà muốn mở cửa hàng riêng anh cũng không phản đối. Tóm lại chỉ cần là cô muốn anh đều đồng ý,

“Đồ ngốc, có ai lại không tốt với vợ của mình chứ?”

Vợ? Cô nghe chữ này mà tim đập loạn nhịp mặt đỏ cả lên.

“Ai thèm là vợ chú chứ?”

...

“Con về rồi”

Cả hai cùng bước vào nhà. Vẫn như mọi khi tất cả đều ngồi trong phòng khách nhưng... thừa một người.