Hu hu tiếng khóc ở trong phòng làm việc lúc trầm lúc bổng. Tần Như Ngọc hai chân ôm đầu gối lui ở trên ghế sofa, khóc đến cực kỳ thương tâm.
Bùi Tĩnh nhìn một hồi, cuối cùng là yên lặng thở dài, đứng lên đi đến bên người cô, dang hai tay ra ôm cô vào trong lòng.
Đối với một cô bé hai mươi tuổi bị người mình thích nhiều năm như vậy nói những thứ này, có lẽ thật sự quá tàn khốc rồi.
Nhưng trừ cách này ra, Bùi Tĩnh không biết nên làm như thế nào để cho cô bé ngốc này hiểu rõ. Cậu không nghĩ muốn tiếp tục trì hoãn nữa, cứ như vậy chỉ lãng phí thời gian của cô.
Tần Như Ngọc không biết khóc bao lâu, dần dần từ khóc lớn biến thành khóc thút thít. Từ từ tự bình tĩnh trở lại, mới giật mình cảm giác chính mình vừa rồi làm cái gì, nhất thời xấu hổ mặt đều đã đỏ
"Thực, thực xin lỗi..." Cô khẩn trương từ trong lòng Bùi Tĩnh chui đi ra, ngồi vào một bên, cúi đầu đáng thương tội nghiệp nói.
Bùi Tĩnh nhìn quen dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô, thật đúng là không quen nhìn thấy bộ đạng cô gặp cảnh khốn cùng này. Ngồi trở lại đến trên chỗ ngồi của mình, đưa tay rót cho cô chén trà.
Tần Như Ngọc khóc đến cổ họng quả thật khát, cầm lấy chén trà uống một hơn cạn sạch sẽ, lại chính mình rót một chén. Hai chén trà xuống bụng, mới hơi chút bình thường lại.
"Hiện tại cảm giác tốt lên chút rồi hả?" Bùi Tĩnh nhìn cô, bình tĩnh hỏi han.
Tần Như Ngọc sửng sốt một phen, rồi sau đó chậm rãi gật gật đầu: "Anh muốn nói gì tiếp tục nói đi."
Bùi Tĩnh gật đầu, nghĩ nghĩ nói: "Tôi không nghĩ muốn em thế nào, chỉ là nghĩ muốn để cho em cẩn thận suy nghĩ một phen, chính mình đến cùng phải thật sự thích tôi hay không, hay vẫn lại là chỉ là coi tôi như một người anh trai cùng em lớn lên."
Cậu dừng một chút, tiếp tục nói: Tôi hiểu biết rất rõ thời thơ ấu của em. Ở trong quá trình em lớn lên cùng tôi một dạng, cha mẹ em bề bộn nhiều việc, em từ nhỏ ở trường học nội trú. Em cực kỳ cô độc, cho nên khi em biết tôi cũng trải qua tuổi thơ giống em khi đó, em liền coi tôi như tri kỷ, giống như là một em khác."
"Cho nên em chạy theo sau lưng tôi, một cái vẻ nghĩ muốn làm bạn với tôi." Bùi Tĩnh lẳng lặng nhìn ánh mắt Tần Như Ngọc nói, "So với việc nói em đang theo đuổi tôi, làm bạn với tôi, không bằng nói em nghĩ muốn bổ khuyết khoảng trống trong lòng em."
"Em..." Tần Như Ngọc nghẹn họng, hai mắt ngơ ngác nhìn phía trước, nhưng mà một câu phản bác mà nói đều đã nói không nên lời
Khi đó cô còn nhỏ, cô chỉ là theo cảm giác của chính mình mà làm, chính mình vui vẻ là được, cũng không biết tầng hàm nghĩa phía sau của việc mình làm. Đúng là hiện tại bị Bùi Tĩnh trực tiếp nói rõ ra như vậy, cô phát hiện chính mình trong tiềm thức quả nhiên thực sự là như vậy.
Khi đó, cô chỉ là nghe nói cái vị anh trai này cũng như cô, từ nhỏ chính mình lớn lên, cô liền cảm thấy được đặc biệt thân thiết. Cho nên mới liều lĩnh bám dính lấy cậu. Mãi đến càng về sau, loại theo đuổi này đã trở thành thói quen, giống như trong cuộc đời của cô chính là vì theo đuổi cậu mà sống.
"Em không cần lập tức buông bỏ loại thói quen này, trước từ từ thích ứng. Nếu, em đến sau cùng vẫn lại là cảm thấy được chính mình là thích tôi, tôi..." Bùi Tĩnh nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói, "Tôi sẽ thử qua lại với em."
Tần Như Ngọc lại ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cậu, giống như cậu đang nói ngôn ngữ ngoài hành tinh, cô một câu đều đã nghe không hiểu.
Nhưng mà cô rõ ràng lại nghe hiểu, đã từng rất nhiều ngày ngày đêm đêm, cô muốn nghe đến cậu nói những lời này. Hiện tại rốt cục nghe được, cô lại phát hiện, cô ngoại trừ không thể tin được ra, lại vẫn cảm thấy được có chút khó có thể tiếp thu.
Giống như cho tới nay cô luôn bị cự tuyệt, đã thành thói quen, hiện tại loại thói quen này bị phá, cô ngược lại cảm thấy được có chút không thích ứng rồi.
Tần Như Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm ánh mắt Bùi Tĩnh hỏi: "Như thế anh thích em sao? Hoặc là em nên là hỏi, anh sẽ yêu em sao? Em biết anh chắc chắn là thích em, chẳng qua loại thích này không phải tình yêu phải không?"
Bùi Tĩnh cũng không có qua loa trả lời, mà là cẩn thận nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói: "Tôi xác định tôi không thích em, tương lai sẽ như thế nào, tôi không dám xác định."
"Nhưng mà anh xác định anh đối với em không cách nào lâu ngày sinh tình. Cho nên, anh chỉ là thử cùng em qua lại, thử chính mình đi yêu em, sau đó buộc chính mình tiếp thu em, đúng không?"
Ở một khắc này Tần Như Ngọc giống như đột nhiên hiểu được Bùi Tĩnh.
Người đàn ông này lòng trách nhiệm quá mạnh mẽ, hai nhà lại là chí giao hảo hữu. Bọn họ là đời thứ hai của mối quan hệ chí giao hảo hữu này, liền tính cứ miễn cưỡng thì như thế nào, cũng sẽ không để cho đối phương quá khó khăn đến không chịu được.
"Anh Bùi Tĩnh, em hiểu được. Em quyết định, em sẽ thử thay đổi loại thói quen này, đợi cho đến khi xác định được rõ ràng bản thân em muốn cái gì."
Tần Như Ngọc nói xong hít sâu một hơi, nhìn Bùi Tĩnh chậm rãi cười rộ lên: "Nhiều năm như vậy, vẫn vì anh mà sống. Em đột nhiên phát hiện bản thân đối với chính mình rất quá đáng, em làm sao có thể vì một người đàn ông, mà đem mọi thứ trong cuộc sống của chính mình đều đã đánh cược vào hết, kết quả lại vẫn thua cuộc."
"Em không có thua, cũng không có đánh cược. Chỉ là chính em yêu thích cùng kế hoạch cuộc đời em, vừa lúc cùng thích tôi trùng hợp mà thôi."
"Em thích nghiên cứu khoa học, em ở phương diện này rất có thiên phú, giáo sư ở sở nghiên cứu khoa học cùng các sư huynh sư tỷ đều đã thích em. Em trước kia cực kỳ chán ghét đọc sách, nhưng mà khi gặp được hạng mục nghiên cứu khoa học về sau, em liền biến thành mọt sách. Nếu không là vì thật sự thích, không ai có thể làm được gần mười năm như vậy."
Bùi Tĩnh yên lặng nhìn cô: "Yêu một người mà không được đáp lại, chống đỡ không được lâu như em vậy."
"Em... Có lẽ là vậy." Tần Như Ngọc cúi đầu, thì thào nói.
Mặc kệ lúc trước ước nguyện ban đầu của cô là cái gì, hiện tại cô quả thật cực kỳ thích công việc mà cô đã lựa chọn này.
"Em sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Tần Như Ngọc sửa sang một phen quần áo, lau nước mắt, cười nói: "Nhưng em cũng sẽ không rời khỏi Hợp Hán Kiến Nghiệp, nơi này sẽ là nền tảng đầu tiên của em, em sẽ chứng minh cho cha mẹ em còn có chú trẻ bọn họ xem, em đã trưởng thành, có thể tự mình gánh vác trách nhiệm."
"Không cần cho bản thân thêm những thứ trách nhiệm này. Tần gia đối với em hẳn không khác, chúng ta đều đã hi vọng em vui vui vẻ vẻ, làm việc chính em nghĩ muốn làm."
"Mà bản thân em cũng muốn giống anh như vậy, có thể một mình đảm đương a!" Tần Như Ngọc cười lên, trên cao nhìn xuống nhìn Bùi Tĩnh, lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, "Anh Bùi Tĩnh, anh không biết đi, em cũng muốn làm một nữ cường nhân."
Cô nói xong nhìn quanh văn phòng một phen, thật sự nói: "Em đã từng cố gắng đề cao mình như thế, chính là nghĩ đến một ngày nào đó, có thể ngồi ở trong văn phòng như vậy. Tuy khi đó là muốn cùng làm việc với anh. Nhưng hiện tại ngẫm lại, nếu không có anh, em vẫn là muốn trở thành người như vậy."
"Cho nên anh yên tâm đi, em sẽ nghĩ thông suốt, không quấy rầy anh, em đi trước." Tần Như Ngọc nói xong, xoay người liền đi nhanh hướng tới cửa đi đến.
Chỉ là tại sắp đi tới cửa thời điểm, nước mắt vẫn lại là khống chế không nổi chảy xuống. Thích gần mười năm, về sau có lẽ thật sự không thể thích rồi.
Cô thật sự không quen
Bùi Tĩnh lẳng lặng nhìn bóng lưng Tần Như Ngọc rời đi, ngồi ở trên ghế sofa, thật lâu không hề động.
Cậu không biết vừa rồi cuộc nói chuyện kia tới cùng có có tác dụng hay không, cậu cũng không biết Tần Như Ngọc sau cùng sẽ lựa chọn như thế nào.
"Thuận theo tự nhiên đi." Cậu tự nói với chính mình, rót cho chính mình một chén đã nguội lạnh, chậm rãi uống hết.
Không biết ở trên ghế sofa ngồi bao lâu, di động của cậu vang lên, cậu mới hồi phục tinh thần lại.
"Hồng Hưng Nhiên?" Bùi Tĩnh nhìn đến cú điện thoại này cũng không có ngoài ý muốn, biết anh ta sớm hay muộn cũng sẽ gọi tới.
Bất quá cách nhiều giờ như vậy mới gọi tới, ngược lại như là đang tính thời gian.
"Hồng tổng." Bùi giếng nhận điện thoại, nhàn nhạt nói.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói Hồng Hưng Nhiên trước sau vẫn thân sĩ hữu lễ: "Tôi là đặc biệt gọi tới xin lỗi, có thể nể mặt gặp mặt một lần hay không, tôi nghĩ muốn giáp mặt nhận lỗi với cậu."
"Anh là nghĩ muốn cảm ơn tôi đi?" Bùi Tĩnh ôn hoà nói, "Dù sao lần này tôi cũng đã giúp anh một cái đại ân."
"Cũng có thể nói như vậy, " Hồng Hưng Nhiên cười nói, "Không nghĩ qua là càng làm lại để các người trở thành khiêng chắn, cho nên tôi nghĩ muốn hảo hảo cám ơn các người."
"Đem cái công trình anh mới vừa giành được kia đưa cho tôi, tôi có thể tiếp thu tâm ý của anh." Bùi Tĩnh nói.
Hồng Hưng Nhiên cười nói: "Cái này không thể được, vừa mới trấn an đám lão gia hỏa trong nhà kia, nếu là biết tôi đem cái công trình kia cấp cho các người, vẫn còn không tiếp tục tạo phản?"
Anh ta dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Tôi có thể triệt để rời khỏi công trình thôn Thành Trung."
Bùi Tĩnh bỗng nhiên dừng lại, có chút phản ứng không kịp, dù sao Hồng Hưng Nhiên cho ra điều kiện này quá đột nhiên.
Công trình thôn Thành Trung là lúc trước Tứ Đại Gia Tộc tranh đấu gay gắt, mỗi nhà đều dùng hết thủ đoạn mới giành lấy được, tuy mấy bộ phận chủ chốt đều là do Bùi Tĩnh nắm trong tay, nhưng mà Hồng gia mới đúng là người thắng lớn nhất, tuy về sau lợi nhuận công trình đều đã quyên vào ngân sách nhà nước, nhưng mà Hồng gia ở trong đó lấy đến chỗ tốt vẫn như cũ vô số kể.
Mà lúc này Hồng Hưng Nhiên vậy mà muốn trực tiếp đem khối thịt lớn béo bở này nhổ ra. Bùi Tĩnh biết Hồng Hưng Nhiên đây là hạ quyết tâm, muốn cùng bọn họ giao hảo rồi.
"Tôi chấp nhận, " Bùi Tĩnh nói, "Hồng Môn Yến của anh tôi liền không đi. Lễ chúc mừng Thôn Thành Trung cuối năm, anh trai cùng chị dâu tôi chắc là sẽ muốn chúc mừng một phen, đến lúc đó anh đến chống đỡ cái tràng diện là được."
"Một lời đã định." Hồng Hưng Nhiên nói.
Mọi người ngủ ngon. ~!~
Bùn ngủ mắt díp lại, chữ chạy loạn hết cả lên. Tắt máy ngủ sớm vậy ??????