Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 727: Ai tới phụ trách




Hồng Hưng Nhiên như là đã sớm biết lúc này, thần sắc bất biến đi tới đối với Tần Phong nói: "Tần tổng an tâm một chút chớ vội nóng nảy, chuyện này vẫn còn trong tầm tay chúng ta."

"Còn trong tầm tay của các người?" Tần Phong sắc mặt càng khó nhìn, có cảm giác bị đùa bỡn, "Anh là nói chuyện này là các người an bài?"

Hồng Hưng Nhiên cười lắc lắc đầu: "Tần tổng hiểu lầm rồi. Tôi làm sao có thể để cho em trai mình đi bắt cóc quý phu nhân."

"Vậy anh có ý tứ gì? Tôi nhớ rõ chúng ta từng có giao ước, tôi không lại đối phó Hồng Tinh Huy, nhưng mà anh cũng phải trông chừng tốt Hồng Tinh Huy không thể để cho hắn lại xuất hiện ở trước mặt chúng ta. Hồng tổng có phải nên theo tôi giải thích tình huống hiện tại hay không?" Tần Phong lạnh giọng nói.

Ôn Ngọc là giới hạn cuối cùng của anh, không ai có thể đụng vào! Liền tính anh cùng Hồng Hưng Nhiên từng có giao ước, nhưng chuyện này cũng là thành lập dưới tình huống Ôn Ngọc phải luôn bình an.

Nếu Ôn Ngọc có xảy ra chuyện gì không hay, đến chính Tần Phong cũng không biết mình sẽ làm ra cái chuyện điên cuồng gì.

Hồng Hưng Nhiên đã sớm dự đoán được phản ứng của Tần Phong, nói chuyện vẫn như cũ không nhanh không chậm: "Tần tổng trước hết hãy nghe tôi nói hết lời. Quả thật là tôi ngầm đồng ý để em trai mình ra ngoài, nhưng tôi vẫn phái người đi theo nó. Toàn bộ hành động của nó đều vẫn còn trong kế hoạch của tôi."

Anh ta dừng một chút, không đợi Tần Phong mở miệng, tiếp tục nói: "Người em trai này của tôi từ nhỏ cũng rất quá khích, không đạt mục đích không bỏ qua. Anh cũng biết, trước kia chuyện còn không có kết thúc, nó vẫn còn đang tại tìm cơ hội. Tôi cuối cùng không có khả năng cả đời trông chừng nó. Mà nó đối với quý phu nhân chấp niệm, không phải theo thời gian có thể biến mất"

"Anh muốn nói cái gì trực tiếp nói vào trọng tâm đi, tôi hiện tại không tâm tình với anh vòng vo." Tần Phong không khách khí nói.

Hồng Hưng Nhiên cũng không giận, tiếp tục hảo tính tình nói: "Tôi nghĩ muốn để cho nó triệt để hết hy vọng."

"Anh tính toán làm như thế nào?" Tần Phong nhíu mày hỏi, đã hiểu rõ ý tứ của Hồng Hưng Nhiên.

Hồng Hưng Nhiên nói: "Tôi đã làm đầy đủ chuẩn bị, để cho em trai tôi triệt để không dám lại tới quấy rầy các người."

"Nhưng toàn bộ chuyện này, là phải dựa trên việc để phu nhân của tôi trở thành mồi nhử đúng không?" Tần Phong lạnh lùng nói, "Hồng tổng, tôi đã từng nói qua cho anh hay không, phu nhân tôi là tính mạng của tôi, tôi tuyệt đối hẳn không cho phép cô ấy xảy ra chuyện gì! Cho dù là thiếu một sợi lông đều không được!"

Tần Phong chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi Hồng Tinh Huy ném Ôn Ngọc ra cửa sổ một màn kia, tâm liền hoảng đến cuồng khiêu.

Anh làm sao có thể để cho Ôn Ngọc vào chốn nguy hiểm! Cho dù là muốn anh bỏ hết tất cả ở Bắc Kinh này cùng Ôn Ngọc đi ẩn cư, cả đời tránh né Hồng Tinh Huy, anh cũng không muốn nhìn đến Ôn Ngọc có nguy hiểm!

"Tôi biết Tần tổng không muốn làm chuyện này, cho nên tôi tự tiện làm quyết định này." Hồng Hưng Nhiên áy náy nói.

"Anh còn chưa được sự đồng ý của tôi liền quyết định, không sợ tôi trả thù các người sao?" Tần Phong tức giận quát.

Hồng Hưng Nhiên nhìn anh hai giây, rồi sau đó thật có lỗi nở nụ cười một phen: "Tần tổng trước cũng từng làm chuyện có lỗi với Hồng gia tôi. Bây giờ, liền huề nhau rồi. Từ nay về sau chúng ta hai bên không thiếu nợ nhau."

"Anh!" Tần Phong chán nản.

Hồng Hưng Nhiên nói đương nhiên chính là chuyện trước đó bọn họ dẫn người đại náo tập đoàn Hồng thị, làm cho toàn bộ nhân viên bọn họ từ chức.

Nhưng hai chuyện này như thế nào có thể coi như nhau!

"Chúng tôi khi đó dù quậy lớn chuyện đến như thế nào, cũng chưa nghĩ tới muốn lấy mạng của em trai anh! Các người bị mất là mặt mũi, anh nếu là không phục, cũng có thể cho chúng tôi cũng mất mặt như vậy, cho dù muốn phá đổ công ty của tôi, tôi cũng không sao cả! Hiện tại người phụ nữ của tôi đúng là có nguy hiểm tính mạng, người em trai kia của anh tính tình ra sao anh chẳng lẽ không biết? Nếu lỡ người phụ nữ của tôi xảy ra chuyện gì, ai tới phụ trách?"

"Anh dù có muốn cùng tôi nói bồi thường, mạng người các người bồi đền được sao? Nếu người phụ nữ của tôi bị kinh sợ có tâm lý bóng mờ, các người có ai có thể bồi đền được đây?"

Tần Phong đã sắp điên rồi.

Hồng Hưng Nhiên há to mồm, phát hiện chính mình đối với hiểu biết về Tần Phong vẫn lại là quá mức phiến diện.

Một người đàn ông ngạo khí hơn người như vậy sao lại có thể vì một người phụ nữ liền đi không nổi đường.

"Chúng ta làm đủ chuẩn bị, không có ngoài ý muốn." Hồng Hưng Nhiên bỗng nhiên cảm thấy được chuẩn bị của anh ta có chút không nắm chắc

Quả nhiên, Tần Phong nghe xong liền càng phát hỏa.

"Nếu có ngoài ý muốn thì sao? Nếu là lỡ như..." Tần Phong nói xong đánh chính mình một cái tát.

Anh thật sự là heo, vậy mà tin tưởng người Hồng gia! Anh mới đúng là người để cho cái chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra!

"Tần tổng, Hỗ tiên sinh đã cùng đi qua, anh yên tâm, nếu quý phu nhân thật sự gặp chuyện không may, tôi nguyện ý một mạng đền một mạng..."

"Mạng của anh so với vợ của tôi đáng giá sao?" Tần Phong mắng xong cũng không quay đầu lại liền xông ra ngoài.

Hồng Hưng Nhiên sờ sờ cái mũi, có chút bất đắc dĩ.

Anh ta vẫn lại là lần đầu tiên bị người khác mắng như vậy.

"Quả nhiên là vật họp theo loài mà, Tần Phong, Bùi Dịch, các người đều là người điên cuồng như vậy." Hồng Hưng Nhiên nhìn cửa đứng vài giây, cũng theo ra ngoài.

Hi vọng, không cần xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi.

Tựa như Tần Phong nói, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Trên thế giới này, vốn là không có chuyện gì tuyệt đối không có sai sót.

Lúc này khu vui chơi, vẫn như cũ kín người hết chỗ. Người nào cũng không biết, nơi này có một người nhát gan bị chụp thuốc mê hôn mê khiên tới đây.

Hồng Tinh Huy dùng thuốc mê không hề lớn, năm phút đồng hồ sau Ôn Ngọc liền tỉnh dậy.

"Đây là nơi nào?" Ôn Ngọc choáng váng, vừa tỉnh dậy phát hiện chính mình lại đang ở một nơi không biết rõ.

Như là ở trong một căn phòng. Nếu nói là phòng lại không khỏi quá nhỏ rồi. Nhưng lại còn đang chuyển động.

"Đây là đang trong xe bí đỏ." Bên tai vang lên một âm thanh âm u rợn người

Hồng Tinh Huy mặt bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc hoảng sợ, dưới nắm tay ý thức duỗi ra, một quyền đánh vào trên mũi Hồng Tinh Huy.

"Đàn bà chết tiệt, cô từ khi nào thì phản ứng nhanh như vậy rồi hả?" Hồng Tinh Huy ôm lấy cái mũi, sắc mặt xanh mét. Nhưng rất nhanh, hắn biến sắc, lộ ra một nụ cười tươi tắn: "Bất quá, em như vậy tôi càng thích!"

Hắn liền thích kích thích.

"Anh... Anh bắt tôi làm cái gì?" Ôn Ngọc sợ tới mức hướng trên chỗ ngồi rụt rụt, càng ngày càng sợ hãi.

May mà Hồng Tinh Huy cũng không có trói chặt tay chân của cô, có lẽ cô còn có thể thừa dịp hắn không chú ý chạy trốn.

"Bắt em làm cái gì?" Hồng Tinh Huy nở nụ cười một phen, tay chỉ chỉ bốn phía, "Nhìn đến không, đây là xe bí đỏ tôi vì em chuẩn bị. Em đã từng xem qua chuyện cổ tích đi? Cô bé lọ lem ngồi xe bí đỏ, qua mười hai giờ đêm sẽ hiện nguyên hình..."

"Anh đã lớn như vậy, lại vẫn tin tưởng cái này." Ôn Ngọc ôm chân lui ở trong góc, trong mắt đều là khinh bỉ, "Huống hồ, xe bí đỏ này cũng không phải anh làm."

"Như thế nào, tiểu bảo bối là trách tôi không có tự tay làm vì em? Em nếu thích, chúng ta sau khi rời khỏi tôi liền tự mình vì em làm một cái." Hồng Tinh Huy hưng phấn mà nói, giống như tìm được một chuyện thú vị khác.

Ôn Ngọc vội vàng ngậm miệng lại.

Tần Phong nói qua, thấy cái tên biến thái này biện pháp tốt nhất chính là không muốn nói chuyện với hắn, như vậy hắn rất nhanh sẽ mất đi hứng thú rồi.

Nhưng hôm nay phương pháp này hiển nhiên không hiệu quả.

Hồng Tinh Huy mới mặc kệ Ôn Ngọc nói hay không nói, cô lúc này chính là con mồi của hắn, mặc kệ cô nói hay không nói, hắn đều phải trước chơi đùa cho đã mới có thể mất đi hứng thú.

"Bảo bối, mau đến bên ngoài nhìn xem." Hồng Tinh Huy kéo Ôn Ngọc, mạnh mẽ xoay vặn đầu cô, để cho cô xem bên ngoài.

Phong cảnh bên ngoài không tệ, nhưng có người này ở đây, cho dù phong cảnh đẹp đến đâu đều đã biến chất rồi.

Ôn Ngọc gắt gao nhắm mắt lại, chính là không xem!

"Mấy tháng không gặp, càng ngày càng ngang ngạnh hơn sao? Không sao cả, tôi càng thích em rồi!" Hồng Tinh Huy cười gằn, trong mắt hưng phấn không chút nào che dấu.

"Xong rồi, không biết Tần Phong khi nào thì mới tìm được mình." Ôn Ngọc sợ tới mức nhịn không được run run một phen.

Tần Phong nhưng lại không dạy qua cô nếu lỡ chiêu không để ý tới người này không dùng được thì nên làm cái gì bây giờ.

Bọn họ không biết, Hồng Tinh Huy bị Hỗ Sĩ Minh giam cầm năm tháng, đã sớm học được tự đùa tự vui.

Không để ý tới hắn tính cái gì? Cho dù là có người giả chết trước mặt hắn, hắn vẫn có thể để cho người đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

"A!" Trong xe bí đỏ bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai của Ôn Ngọc.

Cô vịnh vào cửa kính xe, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy từng đợt ghê tởm, nghĩ muốn phun.

Xe bí đỏ này như thế nào đột nhiên lại chạy nhanh như vậy! Cô hiện tại nhìn ra ngoài, chỉ cảm thấy trước mắt tất cả toàn bộ đều đã đang xoay tròn!

"Như thế nào, sảng khoái đi?" Hồng Tinh Huy ghé sát vào bên tai cô, cười hỏi.

Ôn Ngọc tức giận đến ánh mắt đều đã đỏ.

Ngay khi cô cho rằng chính mình muốn ngất đi thời điểm, bên cạnh bỗng nhiên xông đi tới một người.

"Nhị thiếu, Hỗ tiên sinh phát hiện chúng ta rồi. Chúng ta phải tranh thủ rút lui!" Đó là một đàn em bị Hồng Tinh Huy thu phục, lúc này đứng ở bên ngoài kêu hô được giống như Hỗ Sĩ Minh đã mang theo người đánh đến đây một dạng.

Ôn Ngọc trong lòng vui vẻ, vừa muốn kêu hô cứu mạng, đã bị khăn tay bưng kín miệng mũi.

Ngay khi cô ngất đi một khắc kia, thật muốn chửi má nó.

Mọi người ngủ ngon ☺☺☺☺