Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 45: Anh như vị anh hùng




Edit: Vi Vũ

Beta: Gấu

Tô Thi Thi chưa từng hi vọng Bùi Dịch xuất hiện như vậy, không phải là vì cô sợ hãi, mà là ở giờ phút này cô thật sự rất nhớ anh.

Cô ở nơi này tứ cố vô thân, mỗi một lần đều không có người đến cứu cô, hiện tại, rốt cục có một người vì cô mà xuất hiện.

Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Bùi Dịch được bao phủ ở dưới ánh mặt trời, giống như toàn thân che kín kim quan, ở một khắc này vậy mà chói mắt làm cho người ta không mở ra được mắt.

Bùi Dịch đi tới, tầm mắt tiếp xúc đến mặt Tô Thi Thi, thấy cô không có trở ngại mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng đi được hai bước, nhìn đến phía sau cô có một vết lằng roi đánh thật dài, quần áo đều bị rách, da tróc thịt bong.

Toàn thân anh tức giận tím người, mắt lạnh thấu xương nhìn bốn phía.

Dương Dũng còn bị bốn vệ sĩ áp chế, trên mặt cũng bị thương. Bên cạnh mấy tên thuộc hạ của anh đều bị bọn họ lấy nhiều người ức hiếp ít người chế ngự.

"Được lắm!" Bùi Dịch trong mắt đều là tức giận, quay đầu lạnh giọng hỏi, "Roi là ai đánh?"

"Người kia!" Tô Thi Thi lúc này liền chỉ vào một người vệ sĩ đang kiềm ép Dương Dũng đằng kia nói.

Cô sẽ không chịu thiệt thòi trước mắt, vào thời điểm này, không báo thù mới đúng là đồ ngốc.

Cô vừa mới nói xong, chỉ thấy người trước mắt thân ảnh chớp lóe. Bùi Dịch đột nhiên vọt tới trước mặtvệ sĩ kia, nhấc chân liền đá một cước, đem người nọ trực tiếp đá bay ra ngoài.

Người nọ chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, liền ôm mặt đất lăn ra đi hơn một thước, ôm ngực quỳ rạp trên mặt đất kêu rên, khí lực đứng lên đều không có.

"Tiểu Dịch, con đây là có ý tứ gì?" Đoàn Kế Hùng đứng lên, sắc mặt khó coi nhìn Bùi Dịch.

Tiểu tử này đem người của ông đá ngã lănnhư vậy, không phải là không nể mặt ông sao?

Bùi Dịch nghe nói, ngẩng đầu ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng Đoàn Kế Hùng, cười nhạt nói: "Lão gia, tôi nhớ rõ ông đã nói, trong căn biệt thự này mọi chuyện đều do tôi quyết định."

Anh nói xong xoay người chỉ vào Tô Thi Thi, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Đoàn Kế Hùng nói: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, chuyện của cô ấy do tôi quyết định, lại vẫn không tới phiền một vệ sĩ giáo huấn cô ấy."

"Con..." Lúc trước câu nói kia liền là do Đoàn Kế Hùng nói, ông ta khinh thường nhìn thoáng qua Tô Thi Thi nói, "Ta là ông nội nó, ta giáo huấn cháu gái ta chẳng lẽ cũng không được sao? Ta cho người động thủ, hay con lại muốn để cho ta lão già sắp gần đất xa trời tự mình động thủ hay sao?"

Tô Thi Thi lập tức nói: "Tôi cùng Đoàn gia đã đoạn tuyệt quan hệ, phiền ông không cần lấy của thân phận người nhà của tôi ra rồi tự cho mình có cái quyền đó."

"Mày lặp lại lần nữa?" Đoàn Kế Hùng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Bùi Dịch, lớn tiếng nói, "Con muốn kết hôn với người này? Nó bị Đoàn gia chúng ta đuổi đi, con vẫn còn muốn cưới? Ta nói cho con biết, ta không đồng ý hôn sự của con!"

"Lão gia, ông hình như quên, tôi họ Bùi, không họ Đoàn. Hôn sự của tôi lại vẫn không phải do..."

"Bùi Dịch!" Từ phía sau Nhậm Tiếu Vi chạy tới bên cạnh cười tươi vừa lúc nghe được đoạn đối thoại bọn họ, chau mày, vội vàng đi tới bên ngườiBùi Dịch, nhỏ giọng nói: "Con điên rồi phải không? Sao có thể nói chuyện với lão gia như vậy?"

Bùi Dịch nhíu mày, muốn nói cái gì đó, quay đầu nhìn ánh mắt lo lắng của mẹ mình, trong lòng như có một trận đau đớn, lời muốn nói nuốt trở vào.

Tô Thi Thi một bên nhìn thấy đột nhiên Nhậm Tiếu Vixuất hiện, hơi sửng sốt một chút. Vị này nói vậy liền là mẹ của Bùi Dịch, không nghĩ tới còn trẻ như vậy.

Có thể hiểu tại sao lúc trước người phụ nữ trẻ tuổi này gả cho Đoàn Kế Hùng, lại có nhiều người phản đối như vậy rồi.

"Tiếu Vi, bà tới thật vừa lúc, bà xem con của bà đi, hiện tại đã thành cái bộ dáng gì rồi hả? Bà mau nói cho nó, hôn sự của nó tôi sớm có tính toán, không phải do nó định đoạt!" Đoàn Kế Hùng nhìn thấy Nhậm Tiếu Vi tiến vào, tức giận nói.

Bùi Dịch hừ lạnh, toàn thân tản ra hơi lạnh thấu xương.

Anh chỉ là nhàn nhạt nhìn Đoàn Kế Hùng, nhưng vẫn như cũ để cho Đoạn Kế Hùng cảm giác như là bị một con báo săn theo dõi, toàn thân không khỏi rét run.

Trong lòng ông ta không khỏi run run một phen, ông nhớ lúc trước cưới Nhậm Tiếu Vi về, chẳng bao lâu sau bà mang đến con riêng đã lớn về ở, hiện giờ anh giống như con sói ngang tàn không thể khống chế, hơi vô ý cũng sẽ bị anh cắn thương tổn.

Đều là con nhóc Tô Thi Thi này, trước giữa bọn họ tuy quan hệ cũng không tốt, nhưng là hẳn không trở mặt như bây giờ.

"Đem Tô Thi Thi trói lại đuổi đi ra cho ta, không được để cho cô ta bước vào Đoàn gia một bước nữa!" Đoàn Kế Hùng tức giận nói.

Bùi Dịch che chở con nhóc này, ông hiện tại không thể động được cô, nhưng là cũng tuyệt đối sẽ không cho phép cô ở lại chỗ này.

Bùi Dịch lại vươn tay ôm bả vai Tô Thi Thi, quay đầu lạnh lùng quét một vòng bốn phía.

Các vệ sĩ muốn xông lên nhìn thấy anh như vậy, sợ tới mức động cũng không dám động.

"Các người đây là muốn tạo phản sao?" Đoàn Kế Hùng tức giận đến sắc mặt đều đã thay đổi.

Bên cạnh Đoàn Ngọc Tường lập tức trợ giúp Đoàn Kế Hùng, trên mặt đều là lo lắng.

Bùi Dịch ôm lấy Tô Thi Thi đang muốn đi, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến "A nha" một tiếng, Nhậm Tiếu Vi ngã về phía sau khiến mọi người đều sợ hãi.

"Mẹ!" Bùi Dịch biến sắc, bước nhanh xông tới, đỡ Nhậm Tiếu Vi.

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt trắng bệch, là chứng choáng váng đầu lại tái phát.

Bà thở dài có lỗi nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn lại là yên lặng đem lời nuốt xuống.

Bùi Dịch âm thầm xiết chặt quả đấm, đành phải đem tất cả tức giận tạm thời đều đã đè ép tiếp xuống. Anh khom lưng ôm lấy Nhậm Tiếu Vi, quay đầu lạnh lùng nhìn người xung quanh nói: "Chuyện này dừng ở đây."

Anh nói xong, quay đầu nhìn Tô Thi Thi: "Em đi lên nghỉ ngơi trước đi."

Tô Thi Thi vốn định nói chính mình muốn rời khỏi đây, nhưng khi nhìn đến Bùi Dịch cau mày, tâm bỗng nhiên đau xót, đem lời muốn nói nuốt trở vào, gật đầu, lập tức hướng tới lầu hai đi tới.

Đoàn Kế Hùng tức giận đến nỗi còn muốn muốn cho người tóm lấy Tô Thi Thi đuổi đi ra, Đoàn Ngọc Tường thấy thế vội vàng can ngăn.

Tô Thi Thi tiến vào phòng ngủ không bao lâu, truyền đến tiếng đập cửanhẹ nhàng: "Tô tiểu thư, xin mở cửa một chút, tôi giúp cô rửa sạch miệng vết thương."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói yếu ớt của Tiểu Ưu.

Tô Thi Thi đã cởi một nửa quần áo một lần nữa mặc lại, đứng dậy đi đến cạnh cửa, mở cửa.

Tiểu Ưu vừa thấy Tô Thi Thi, hốc mắt lập tức liền đỏ, cúi đầu, bưng cái hòm thuốc đi đến, khẩn trương đóng cửa lại.

Tô Thi Thi vốn toàn thân đều đau nhức, nhìn đến bộ dạng này của Tiểu Ưu, trong lòng ấm áp, đau đớn trên người tựa hồ cũng giảm bớt không ít.

"Tô tiểu thư, cô nằm úp sấp ở trên giường đi, tôi trước giúp cô đem y phục cắt bỏ rồi mới băng bó vết thương, khả năng có chút đau, cô cố chịu đau một phen." Tiểu Ưu ánh mắt đỏ ửng, giọng có chút nghẹn ngào.

Tô Thi Thi tuy tới này tòa biệt thự này mới vài ngày, nhưng là đối những hạ nhân như bọn họ cũng rất tốt. Cô cùng Tô Thi Thi tuổi tác lại xấp xỉ, Tô Thi Thi đối cô giống như là bằng hữu một dạng. Mới vừa mới nhìn đến Tô Thi Thi bị đánh, cô chỉ hận chính mình không có năng lực đi cứu người.

Lúc nhìn đến vết roi trên lưng Tô Thi Thicơ hồ đang rỉ máu, Tiểu Ưu cuối cùng không nhịn được nước mắt thi nhau chảy ra.

"Hít..." Tô Thi Thi há miệng hít một ngụm khí lạnh, nước mắt của Tiểu Ưu nhỏ giọt chạy xuống trên miệng vết thương, cũng thật không phải nói đùa, đau chết rồi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Tiểu Ưu vội vàng áy náynói, muốn thay cô lau nhưng lại sợ làm đau cô. Sau khi dùng kéo nhẹ nhàng đem quần áo phía sau Tô Thi Thi cắt sạch, nhanh tay nhanh chân cầm rượu sát trùng giúp cô chậm rãi rửa sạch miệng vết thương.

Đợi cho băng bó xong, toàn thân Tô Thi Thi giống như là mới vừa tắm ra chưa kịp lau người, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, đau đến môi đều đã trắng bệch

"Tô tiểu thư, cô nghỉ ngơi một chút đi, có chuyện gì cứ bảo tôi, tôi đi chuẩn bị điểm tâm cho cô ăn."

Tiểu Ưu nói xong thật cẩn thận nhìn xem bên ngoài, hạ giọng nói: "Lão gia, ông ấy đã về nhà, cô yên tâm."

Tô Thi Thi gật đầu, cảm kích nở nụ cười một phen, nằm úp sấp ở trên giường, yên lặng chờ miệng vết thương đỡ đau đớn hơn một chút.

Chờ chờ một hồi, không biết cái gì liền ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại khi đó, bên ngoài trời đã tối rồi. Cô quay lại vừa thấy, phát hiện trên tủ đầu giường đặt đầy đồ ăn, chắc là vừa rồi Tiểu Ưu để ở đó.

Cô nhìn thời gian, đã là buổi tối nhưng bốn phía không có bóng dáng Bùi Dịch.

Anh vẫn không trở về.

Không biết sao vậy, trong lòng Tô Thi Thi có chút mất mác.