Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 444




Chương 444: Hóa ra là cô nhóc đang ghen tị

Chờ đến tối thứ bảy, bèn ăn vạ lăn lộn trên giường mẹ.

Tô Ngọc Mỹ thấy dáng vẻ lăn lộn của cô, lập tức bị chọc cười.

“Con biết chưa hả! Minh Viễn bây giờ quan tâm con đến nhường nào? Đi làm cũng không đi, ở nhà trông chừng con học đấy! Sợ con học lái xe không tốt, bị huấn luyện viên mắng… cậu ấy để ý suốt quá trình, huấn luyện viên đó có tức giận cũng không dám lên tiếng!”.

“Con đậm hơn vào cột, người ta vẫn phải chịu đựng, cẩn thận nói với con, bảo con lần sau chú ý một chút… con biết không mẹ con năm đó đi thi bằng lái xe đâu có đụng cột đâu!”

“Chạm vào vạch một tí đã bị huấn luyện viên mắng um lên rồi!”

Tô Noãn Tâm cảm thấy huấn luyện viên đều vô cùng hung dữ, chính vì năm đó mẹ vẫn luôn oán giận với cô rằng huấn luyện viên mắng chửi người linh tinh nên mới khiến cô có bóng ma tâm lý.

Cho nên, lúc này cô đột nhiên cảm thấy lời mẹ nói có lý.



Cuối tuần chú vẫn luôn đi làm, thế nhưng hai ngày nay lại ở nhà với cô.

Cô không lăn lộn nữa, yên lặng chống cằm nói: “Mẹ… nhưng con mệt quá! Đi học học mấy thứ đã mệt rồi, được nghỉ còn như vậy nữa.”


“Vậy con tìm mẹ có ích gì? Đều là Minh Viễn sắp xếp cho con, con đi tìm Minh Viễn mà kháng nghị đi”

“ẶC… con ngại mà, chú đối xử tốt với con như vậy, nếu con còn kháng nghị thì thật không có lương tâm.”

“Con cũng biết à! Thế thì còn kháng nghị cái gì? Đổi lại mẹ mà gặp được người đàn ông tốt như thế… chắc chắn người ta bảo mẹ làm cái gì mẹ sẽ làm cái đó!”

“Mẹ… mẹ mới đi làm được mới ngày mà đã trở thành một người khác như vậy rồi! Sao hả… công ty có đồng nghiệp nam nào phù hợp không?”

Tô Ngọc Mỹ trừng mắt nói: “Nói hươu nói vượn cái gì đó! Mẹ con không có tâm tư đó.”


“Vậy mẹ cũng không thể cả đời này cứ yêu mãi cái đôi mắt trong mộng vậy được chứ? Mẹ không cảm thấy như vậy quá thiếu thực tế sao?”

“Biết ngay là không nên nói gì cho con nhóc này mà, nếu không thì cứ lấy ra để trêu chọc mẹ… nhưng Noãn Tâm này, đời này của mẹ, dù sao cũng không thể tìm thấy đôi mắt nào đẹp bằng đôi mắt đó… đôi mắt đó cứ xuất hiện trong đầu mẹ, như là thần tiên, mẹ cũng không nhìn nổi, nhưng có thể làm gì chứ?”

“Nhưng chủ nhân của đôi mắt đó cả đời này sẽ không xuất hiện đầu… mẹ có thể vì một đôi mắt mà ở vậy cả đời sao?”

Ngoài cửa, Lệ Minh Viễn đi ngang qua, nghe thấy hai mẹ con nói chuyện không khỏi nhướng mày. Đôi mắt đó? Đôi mắt của Ký Vân Tiêu?


Tô Ngọc Mỹ vẫn luôn mơ thấy sao?

Sau đó lại nghe thấy Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Cho dù là vậy thì cũng xem như là có duyên không có phận, cùng lắm chỉ là tiếc nuổi, sẽ không hối hận, đời này mà có con là con gái, có Minh Viễn là con rể như vậy đã đủ lắm rồi!”

“Xi! Mẹ có con hay không có con cũng chẳng sao cả, có Minh Viễn của mẹ là đủ rồi!” Ngoài cửa, Lệ Minh Viễn nghe vậy, khóe miệng không khỏi co giật. Cái gì gọi là… Minh Viễn của mẹ! Cô nhóc này suốt ngày chỉ biết nói hươu nói vượn.


Tô Ngọc Mỹ dùng ngón tay chọc chọc vào trán Tô Noãn Tâm nói: “Suốt ngày chỉ biết trêu chọc mẹ thôi!”

“Lẽ nào không phải sao! Nấu ăn cũng toàn nấu những món chú thích! Chú không thích ăn ngọt, mẹ sẽ không nấu chè, điểm tâm cũng toàn món mặn!”

“Nhưng con thích ăn ngọt! Mẹ bây giờ bất công thế nào mẹ biết không? Trong mắt mẹ sắp không có cô con gái này nữa rồi” Tô Noãn Tâm bĩu môi lên án. Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười, hóa ra là cô nhóc này ghen tỵ.

Muốn ăn ngọt sao?

Còn không phải đơn giản à?