Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 442




Chương 442: Tần Viên được Tần Kiên đón về nhà rồi sao?

Được hai người bạn thân thay nhau an ủi, tâm trạng của Tô Noãn Tâm đã không còn căng thẳng, sợ mình quay không tốt như lúc đầu nữa rồi.

Cả ba người cùng nhau đi về trường học, Tô Noãn Tâm đi đến phòng làm việc của Vương Khả Di một chuyến để báo cáo chuyện này với cô ấy.

Vương Khả Di nghe chuyện, cả người đều sững sờ, ngẩn cả ra.

“Trời ạ… Noãn Tâm, em gặp được cái vận may gì thế này? Năm ấy, cô giáo của em muốn đóng phim của đạo diễn Khương mà còn không có cơ hội đó!”

“Hả? Cô giáo của em còn không có cơ hội sao?” Thế thì đúng là số cô may mắn quá rồi.

“Cũng không phải là không có cơ hội… vốn dĩ là chuẩn bị quay phim rồi, nhưng sau đó chẳng phải cô giáo của em xảy ra chuyện sao? Cho nên cũng do đó mà không thể theo kịp… Tóm lại, đây chắc chắn là chuyện tốt! “

“Noãn Tâm, em cứ đi đi, còn về phía trường học thì cô sẽ xin bảo lưu thành tích cho em. Sẽ không để việc em đi quay phim ảnh hưởng đến điểm số của em đâu”

“Oa! Cảm ơn cô ạ”.

“Nếu trong quá trình học tập mà lớp chúng ta có thể xuất hiện một ảnh hậu tài giỏi thì người làm giáo viên như cô đây cũng nở mày nở mặt, ha ha… Cho nên Tô Noãn Tâm à” em phải tranh giành vinh quang đó về cô giáo của em!



“Cả đời cô đây còn chưa từng được làm ảnh hậu đó, thứ nhất là vì vẻ bề ngoài chẳng ra làm sao cả, không diễn vai phụ thì cũng là vai phản diện!”

“Cũng không có bất cứ công ty nào nâng đỡ, cho nên lại càng khó khăn hơn.”

“Nhưng Noãn Tâm, em không giống cô… Vận may của em đã rất tốt rồi, chỉ cần cố gắng diễn xuất nữa là được.”


“Cô đây sẽ chờ đến ngày em trở thành ảnh hậu, với tư cách là người đã dìu dắt em những bước đi đầu tiên trong kỹ năng diễn xuất, đến lúc đó, cô cũng được nở mày nở mặt với mọi người”

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Cô ơi, cô quá lời rồi, có điều em nhất định sẽ cố gắng hết sức”.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Khả Di, việc đầu tiên Tô Noãn Tâm làm chính là gọi điện thoại cho Lệ Minh Viên để chia sẻ niềm vui này với anh.

Lệ Minh Viễn nhận được điện thoại của cô, đầu lông mày cũng bất giác dịu dàng hơn.

“Chú à! Em lại ăn may rồi, tự nhiên lại được một đạo diễn có tiếng coi trọng, anh ta bảo em ngày mai đến đoàn phim xem người khác quay phim để học hỏi, đợi khi nào em có tự tin diễn tốt rồi thì có thể tham gia vào bộ phim này. Đó là một bộ phim bom tấn năm mới hàng năm, sẽ được chiếu vào lễ hội mùa xuân năm sau”

“Chúc mừng” Nghe giọng nói mềm mại của cô ríu rít bên tai, xem ra cô nhóc nhà anh đang thấy rất vui.


“Có điều em lùi lịch lại rồi, thứ hai tuần tới em mới đi, bởi vì em nhớ rằng cuối tuần này em phải về nhà với chú, nấu cơm cho chú. Chú à, em có ngoan không?”

Dường như Lệ Minh Viễn có thể nhìn thấy một chú mèo con đang vẫy đuôi đi về phía anh.

Ý cười gợi lên nơi khóe môi, giọng nói mang theo sự cưng chiều vô hạn: “Ngoan”.

“Hì hì, tất nhiên rồi, em ngoan nhất mà! Chú à, em đi sắp xếp đồ đạc một chút, tối nay là được về nhà rồi. Chú có muốn ăn món. gì không?”

“Không, em xem muốn ăn gì thì nấu là được rồi” Cô nhóc làm cơm nhà rất ngon.

“Ha ha, vậy em cứ nấu mấy món tùy ý nhé? Tối nay chú nhớ về nhà sớm một chút nhé!”


“Được.” Sau khi cúp điện thoại, Tô Noãn Tâm mang theo tâm trạng tươi đẹp này đi về ký túc xá.

Mà lúc này, Lệ Minh Viễn cũng nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, Lý Mạnh đứng bên cạnh thấy thế thì không khỏi cảm thấy sắc mặt tổng giám đốc của mình cũng thay đổi nhanh thật đấy.

“Tần Viên được Tần Kiên đón về nhà rồi sao?”


“Vâng thưa tổng giám đốc..” Cho nên cảm giác cô Tô sắp gặp nguy hiểm rồi.

Người này… không phải là vai diễn bình thường đầu.

Mới đầu vào đó cũng là vì chọc phải cô Tô… bây giờ ra ngoài rồi, chắc chắn sẽ không chịu để yên cho cô. Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Anh ra ngoài trước đi, tôi gọi điện thoại cho Tần Thiên đã”

“Vâng, tổng giám đốc Lý Mạnh rời khỏi phòng làm việc, không quên đóng cửa lại.

Lệ Minh Viện đang gọi điện thoại, đầu dây bên kia đã có chuông rồi.

Tần Thiên vừa nhận được điện thoại đã biết ngay là người này gọi đến để trách móc anh ta.

Không chờ anh mở miệng, Tần Thiên đã khổ sở nói: “Người anh em à… tôi có thể giải thích chuyện này mà.”

“Tốt nhất là cậu nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, bằng không… Tần Viễn ra ngoài thế nào thì tôi cũng có cách đưa cô vào trong thế đó.”