Chương 2: "Bức Tranh Mùa Xuân Đang Phai Nhạt"
Khi Alex chỉ vừa mở cuốn sách "Chronos: Thế Giới của Thời Gian," cảm giác hoảng hốt và lo lắng áp đảo tâm trí anh. Đột nhiên, anh mất đi sự an toàn của thế giới quen thuộc và trải nghiệm một sự biến đổi không thể tin được.
Ban đầu, ánh sáng sáng chói từ bên trong cuốn sách làm cho mắt anh chói lóa. Anh cảm thấy mình đang rơi vào một khoảnh khắc vô tận, không gian và thời gian mất đi hoàn toàn. Tiếng vọng xa xa, như tiếng rì rào của sóng biển, lấn át trong đầu anh, khiến anh khó khăn trong việc tập trung. Một cảm giác bất lực và hoảng sợ bao trùm lấy anh.
Nhưng sau vài giây, khi Alex dần thích nghi với tình huống và lấy lại sự tự chủ, anh bắt đầu chú ý vào khung cảnh xung quanh mình. Ánh sáng mặt trời mùa xuân chiếu qua một cánh cửa thần kỳ, tạo ra những vùng sáng tối đầy quyến rũ trên cánh đồng mênh mông. Một làn gió mát lành thổi qua, mang theo hương hoa tươi ngát và âm thanh của tiếng rì rào của dòng nước.
Alex nhận ra rằng anh đang đứng giữa một thế giới mà anh chỉ có thể đọc về trong sách trước đây. Cảnh sắc hùng vĩ và tươi đẹp quanh anh khiến anh mê mải, và sự lo lắng ban đầu dần tan biến. Anh thấy rằng anh đang trải nghiệm một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới, một thế giới đầy kỳ diệu và thú vị, và trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn vì sự tò mò và sự kích thích của cuộc hành trình sắp tới.
Khung cảnh trước mắt mở ra với một cảnh tượng tưởng như đang được vẽ bởi một họa sĩ thiên tài. Thế giới này nằm trong lòng một mùa xuân vô cùng tươi đẹp và thơ mộng. Bầu trời mênh mông xanh biếc cao thẳm, như một tấm áo dài bất tận. Đám mây trắng bồng bềnh ở trên cao, và ánh nắng mặt trời lấp lánh xuyên qua chúng, tạo ra những vùng sáng tối đầy hứng thú trên cánh đồng mênh mông.
Khắp nơi, mảng cỏ xanh tươi mọc um tùm, đọng sương rơi ban mai. Những bông hoa màu tím cúc dại nở rộ dọc theo con đường đá, gió nhẹ thổi qua làm cho chúng lay động như những điệu nhảy mừng rỡ của thiên đàng. Vào mùa này, cây cối rừng rậm mở rộ hoa lá, tạo nên bức tranh màu xanh mướt vô cùng tươi mới.
Một tương phản tuyệt đẹp tồn tại giữa ánh sáng ban ngày và bầu trời đêm. Ban ngày, mọi thứ rực rỡ và tràn đầy sức sống, còn ban đêm, bầu trời bao phủ bởi hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh, tạo nên một bầu trời đêm sâu thẳm, đầy kỳ quan và sự lãng mạn.
Trong thế giới này, mùa xuân không chỉ đơn thuần là một mùa, mà là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, nơi mọi thứ hòa quyện với nhau để tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp và bình yên.
Alex đã ngắm hết một ngày, cảm giác sự độc đáo của thế giới này vẫn chưa tan biến. Ánh nắng mặt trời chiếu qua khắp nơi, tạo nên những ánh sáng và bóng tối đầy thú vị trên mặt đất mùa xuân. Những bông hoa đang nở rộ tạo nên hương thơm dịu dàng, và tiếng rì rào của dòng nước róc rách đầy thú vị. Từ xa, anh đã nhận ra một cánh cửa sổ mở toang ở phía xa, ánh sáng mập mờ từ đó tỏa ra như đang lôi kéo anh.
Anh tiến về phía cửa sổ, và khi anh đến gần hơn, anh không thể cưỡng lại sự thán phục trước cảnh tượng mà anh thấy. Một cô gái trẻ với bộ váy màu xanh ngọc rất hợp với hình tượng nghệ sĩ tinh tế, đang đứng bên một bức tranh to lớn trên bức tường của ngôi nhà của mình. Bức tranh này thể hiện cảnh mùa xuân với một mảng cánh đồng, hoa tươi rạng ngời, và con đường đá được vẽ tuyệt đẹp.
Alex cảm nhận ngay sự tài năng và tâm hồn của cô thông qua bức tranh này. Anh cảm thấy lòng mình như bị nắm bắt bởi sự hòa quyện của màu sắc và sự sống trong bức tranh. Khi anh ngước mắt nhìn cô gái, anh thấy một vẻ đẹp không thể tả nổi bằng lời.
Cô gái sau khi hoàn thành nét cuối cùng trên bức tranh, nhìn lên và nhận ra sự xuất hiện của Alex. Cô ấn tượng bởi vẻ đẹp của chàng trai này, một người lạ bước vào ngôi làng của mình sau một thời gian dài. Cô chào hỏi anh với một nụ cười ấm áp và nói, "Xin chào, bạn là ai? Chúng tôi đã chưa từng thấy ai từ bên ngoài vào đây trong thời gian dài."
Sau lời chào hỏi của cô, Alex không thể không mỉm cười và trả lời, "Xin chào, tôi là Alex. Tôi... có thể nói là một người mới đến đây. Thật sự, đây là lần đầu tiên tôi thấy một ngôi làng đẹp như vậy."
Eliza đáp, "Rất vui được gặp bạn, Alex. Tôi là Eliza, và đây chính là ngôi làng của chúng tôi, nơi mà tôi tạo ra những bức tranh như thế này." Cô nhìn lại vào bức tranh mùa xuân rực rỡ mà cô vừa hoàn thành với sự tự hào.
Alex nói cô với ánh mắt trìu mến. "Bức tranh của bạn tuyệt vời. Nó thực sự là một tác phẩm nghệ thuật đặc biệt."
Eliza nở nụ cười và đề nghị, "Nếu bạn không phiền, tôi có thể dẫn bạn tham quan làng. Chúng tôi không thường xuyên gặp khách du lịch, và chúng tôi thật sự rất vui khi có người mới đến đây."
Alex chấp nhận mời và cùng Eliza bắt đầu cuộc tham quan. Họ dạo qua những con đường đá sáng bóng, thấy những ngôi nhà dân san sát và rộn ràng với hoa lá. Một dòng suối nhỏ chảy qua làng, tạo ra âm thanh dịu dàng và tạo cảnh quan tuyệt đẹp.
Eliza giới thiệu Alex cho những người dân trong làng, mỗi người đều tỏ ra thân thiện và hiếu khách. Họ cùng nhau ghé thăm một ngôi chùa nhỏ với những họa tiết tinh xảo trên tường và ngắm nhìn một công viên nhỏ đầy hoa tươi. Cảnh sắc tươi đẹp của ngôi làng này khiến Alex cảm thấy như mình đang ở trong một thế giới cổ tích.
Trong suốt cuộc tham quan, Eliza chia sẻ với Alex những câu chuyện về cuộc sống, Alex trở nên đắm chìm trong không gian thần tiên này và cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi thứ hai mà anh chưa bao giờ tưởng tượng được. Nhưng anh cảm thấy bất ngờ khi Eliza nhắc đến lời nguyền của làng.
Trong trung tâm của làng, một bức tranh cổ xưa nằm nghiêng trên bức tường lớn, với chiều cao lấp lánh và bề dày của một cuốn sách cổ điển. Bức tranh này thể hiện hình ảnh tuyệt đẹp của mùa xuân tại ngôi làng. Cánh đồng xanh mướt lan tỏa vô tận, những bông hoa màu tím, đỏ, và vàng nở rộ trên mỗi bên đường đi. Cây cối xum xuê, đầy màu sắc, nở hoa và bám lấy bầu trời xanh.
Bức tranh có sự tinh tế đáng kinh ngạc, với mỗi chi tiết được vẽ vô cùng tỉ mỉ. Ánh nắng mặt trời chiếu qua, tạo nên những bóng râm sắc nét và những tia sáng trên bề mặt đất. Mỗi bông hoa, từ những cánh hoa nhỏ đến hoa lớn, đều có sự sắp đặt mà đôi mắt khó lòng bỏ qua.
Tuy nhiên, điều đáng chú ý là bức tranh đã bắt đầu phai màu từng ngày. Màu sắc trên tranh dần trở nên mờ nhạt và u ám. Những bông hoa màu tươi rạng ngời bắt đầu héo úa, và cảnh sắc đang tan biến như một ký ức xa xưa mà người ta không thể giữ lấy.
Cả ngôi làng cũng phản ánh sự mất dần của bức tranh. Những người dân trở nên buồn bã và đời sống mùa xuân của họ trở nên lạnh lẽo và u ám hơn. Cả ngôi làng như đang sống trong sự trống rỗng và lạc hậu, chỉ còn lại một cái bóng mờ mờ của vẻ đẹp và niềm hy vọng đã từng tồn tại trong bức tranh này.
Eliza, một nghệ sĩ trẻ với tài năng thiên bẩm, đã được giao nhiệm vụ tái tạo bức tranh quý báu này để cứu ngôi làng khỏi sự mờ nhạt và buồn bã. Cô đã dành nhiều năm cuộc đời để nghiên cứu và nắm vững nghệ thuật vẽ tranh và pha trộn màu sắc. Tuy nhiên, trước sự phai màu đang diễn ra một cách nhanh chóng, Eliza cảm thấy sự cô đơn và áp lực trước tác phẩm mà cô không thể hoàn thành một mình.
Cả ngày và đêm, Eliza đã nỗ lực vẽ và tái tạo bức tranh, nhưng sự thất bại liên tục làm cô trở nên bất lực và tuyệt vọng. Bức tranh không bao giờ trở nên hoàn hảo như Eliza mong muốn, và mỗi lần nó phai màu thêm, nó lại càng khó khăn hơn để khôi phục.
Alex nói tiếng rất thấp, nhưng chứa đựng một tâm hồn chân thành và tình cảm sâu sắc, "Eliza, tôi đã thấy những điều tuyệt vời mà bạn làm được cho ngôi làng này. Tôi biết bạn đang trải qua một thách thức lớn, và tôi muốn giúp bạn hoàn thành nhiệm vụ của mình, cảm giác như tôi được dẫn đến đây với một ý nghĩa đặc biệt nào đó "
Eliza nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Alex và cảm nhận được lòng quyết tâm và lòng tốt của anh. Cô nở nụ cười và nói, "Cảm ơn, Alex. Sự giúp đỡ và sự ủng hộ của bạn quý báu với chúng tôi. Nhưng chúng ta đang đứng trước một lời nguyền mà không ai trong ngôi làng này có thể giải quyết "
Eliza nhìn vào Alex với ánh mắt đầy kỳ vọng và bắt đầu kể cho anh về truyền thuyết về cuốn sách Phước lành nằm trong khu rừng cấm.
" Alex, truyền thuyết về cuốn sách Phước lành đã tồn tại trong ngôi làng của chúng ta từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nó kể về một cuốn sách cổ xưa, chứa trong đó là sức mạnh và kiến thức thần bí mà chúng ta không thể hình dung. Cuốn sách này có thể giải quyết mọi vấn đề, đem lại phúc lành và thịnh vượng cho ngôi làng và những người sống trong đó."
Alex lắng nghe một cách chăm chú, vẻ quyết tâm càng lúc càng rõ ràng trên khuôn mặt anh. Eliza tiếp tục:
"Nhưng cuốn sách đã bị thần giấu trong một khu rừng cấm, và một lời nguyền mà chúng ta chưa bao giờ có thể giải quyết đã xuất hiện. Lời nguyền này khiến cho bất kỳ ai cố gắng tiến vào khu rừng cấm đều bị chặn lại, không thể tiến xa hơn. Có lẽ chỉ có cậu, người duy nhất không thuộc ngôi làng có thể làm điều này".
Alex cảm nhận được trách nhiệm lớn lao đặt lên vai mình và nghiêm túc nhất định. Trái tim anh tràn đầy quyết tâm và ý chí.
Anh nói với Eliza: "Vậy thì tôi sẽ làm điều đó. Cuốn sách Phước lành có thể là lời giải cho lời nguyền này và cứu vãn ngôi làng này."
Eliza nở nụ cười tươi sáng, mắt long lanh trước quyết định của Alex. Môi cô cong lên thành nụ cười hạnh phúc, làm cho khuôn mặt trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Ánh mắt của cô tỏa sáng với sự phấn khích, và cô bắt đầu nhảy nhót, nét vui tươi của cô tỏa ra từ mỗi động tác. Cô biểu diễn với sự sảng khoái, bước chân nhẹ nhàng trên mặt đất mềm mại của cỏ xanh. Cánh tay và tóc Eliza nối theo nhịp điệu của những động tác, tạo nên một bức tranh sống động và đầy sức sống giữa thiên nhiên thơ mộng.
"Alex, tôi rất vui và biết ơn vì cậu đã đồng ý," Eliza nói với giọng hân hoan. "Chúng ta sẽ làm được điều này, tôi tin chắc. Sẽ không còn bất kỳ khó khăn nào khi chúng ta cùng nhau."
Tấm lòng lạc quan và niềm tin vững chắc của Eliza tràn đầy sự nhiệt huyết, làm cho không gian xung quanh trở nên rạng ngời và tràn đầy hy vọng. Anh đang sẵn sàng đối mặt với cuộc hành trình đầy thách thức và mạo hiểm, và sự vui vẻ của cô là nguồn động viên mạnh mẽ cho anh.