Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 159




Tôi phát hiện cuộcsống như thế này cũng không tệ, ngắm mặt trời mọc ngắm cây ngắm suốinghe chim hót, nhìn mặt trời lặn mặt trăng lên, cùng bạn bè uống tràlài. Buổi tối có gió thổi thì ngồi trong hốc cây rộng lớn như trongtruyện cổ tích, nghe gió biển trên đảo vỗ bờ suốt đêm, thắp ngọn nến,cùng tán gẫu những chuyện đã trải qua mấy năm nay.

Dù Minh Lạcgiờ trông như thế nào, thì tôi cùng với cậu ấy vẫn trò chuyện với nhautự nhiên như hô hấp vậy. Ngay tại lúc các thí sinh khác vì thẻ báo danhmà liều mạng với nhau, chúng tôi lại giống một đôi bạn cũ lâu ngày gặplại, ngồi ở một nơi im lặng cùng kể lại kí ức của mình mà đối phươngkhông biết.

Tôi nói cho cậu ấy, tôi ở trong một thành phố có rất nhiều loại hoa tươi đẹp, nơi đó có những người hàng xóm tốt bụng, cóvườn hoa hồng Đại La do chính tay tôi trồng. Còn Minh Lạc thì kể cho tôi biết cậu ấy đã đi những đâu trong mấy năm gần đây, đã quen biết mộtđống người có tính cách khác nhau như thế nào, còn từng có đoạn thờigian bị một tên trông như khỉ hoang tên là Ging Freecss lừa đi làm việccực nhọc, tiêu diệt tập đoàn đạo tặc này kia, hỗ trợ tu sửa di tích, tìm đường tới thế giới khác gì đó. Sau đó lại còn chạy đến Yorknew buônbán, tiền ở thế giới này thật dễ kiếm, đây là cảm khái của người nào đókiếp trước đã luôn kiêu ngạo trong các vụ làm ăn, kiếp này vẫn còn tiếptục kiêu ngạo.

Cậu ấy cũng nhắc đến Tử Thương và Tiểu Khải,không có ai trông chừng là chắc chắn bọn họ sẽ càng ngày càng lôi thôi,còn cả Anh Hùng và Tiêu Văn nữa, sau khi họ chết, không biết có phải làđã sang các thế giới khác giống như chúng tôi hay không, cho nên mớikhông thấy báo mộng về.

Cẩn thận kéo từng mảnh trí nhớ ra, tôimay mắn là mình không quên quá nhiều kí ức. Có khi bỗng dưng lại rơi lệ, không phải do bi thương, chỉ là cảm xúc quá đầy ắp, tựa hồ chỉ có nướcmắt mới có thể phát tiết ra.

Ngày trôi qua đơn giản như nướcsuối bên chân, năm chiếc thẻ báo danh trên người tôi vẫn nặng trịch đặt ở trong túi quần, cái sức nặng này khiến cho tôi nhíu mày khổ mặt. Nhiềuthẻ như vậy có thể giúp bao nhiêu người đỗ? Tôi còn ngốc nghếch cầm thẻbáo danh đứng ở chỗ cao, nhìn rừng cây xanh biếc trước mặt mà giơ tay hô to “Có ai muốn thẻ không!? Tôi có nhiều thẻ không cần đây!”

Kêu lớn tiếng như vậy, tôi không tin không có ai nghe thấy, nhưng tôi đứng ở trên tảng đá đợi cả ngày, chờ đến mức sắp hoá thành pho tượng cũngkhông thấy một thí sinh nào nhô đầu ra tới cướp.

Mọi người làmsao thế, mục tiêu to đùng như vậy đang đứng ở đây mà cũng không có ainhìn thấy sao? Cho dù tôi muốn tặng thẻ, thì cũng phải có thí sinh bằnglòng đi ra lấy, bằng không tôi đi tìm bọn họ kiểu gì được.

MinhLạc không chịu nổi bộ dạng tiều tụy của tôi, mới đầu cậu ấy hỏi tôi conmồi là ai, tôi lấy tờ rút thăm mà Lippo đưa cho tôi ra. Cậu ấy nhìn rồivỗ đùi cười to “Cái tên giám khảo đầu đuôi gà kia thật tài tình, anh tacũng thật chiếu cố cậu.”

Sau đó duỗi tay ra lấy số thẻ báo danhthừa trong tay tôi, rồi nhảy lên chỗ cao, do vừa mới tắm rửa trong suốinên mái tóc màu vàng ướt sũng, giờ đứng đón gió tiện thổi khô luôn.

Tôi nghe thấy Minh Lạc nhàn nhã như chủ quán nước ven đường bắt đầu thét to “Số 199, số 199, ai muốn? Không lừa dối trẻ thơ và người già cả, cứ ratiền đi!”

Tôi đen mặt ngồi xổm phía dưới, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, thế mà cũng có thể lấy để buôn bán? Ngay cả thịt muỗi dù bé tí cũngmuốn rỉa sạch sao.

“Không có ai muốn? Vậy tôi nghiền nát thẻ đấy, 1, 2...” Minh Lạc lại bình thản đếm, như đang chờ lật con át chủ bài vậy.

“Bao nhiêu tiền?”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Killua đi ra từ một thân cây đại thụ, mắt mèomàu đen tròn mà sắc bén, mặt không chút thay đổi đứng ở khoảng cách antoàn nhìn hai chúng tôi.

“Đây không phải là đại thiếu gia nhàZoldyck sao, nhà các cậu đúng là rất kiêu ngạo về mấy vụ làm ăn, nhưngtiền tiêu vặt cho trẻ con dù nhiều thì cũng chỉ đủ mua mấy thanh kẹochocolate mà thôi, cậu có thể trả cái gì để đổi chiếc thẻ này chứ?” Minh Lạc dựng thẳng ngón trỏ lên, xoay thẻ báo danh hình tròn trên móng tay.

“Hừ.” Killua nhấc khóe miệng lên, tươi cười tự tin không phù hợp tuổi “Anhmuốn cái gì, tôi cũng phải xem có đáng để tôi đi đổi hay không đã.”

“Làm gì mà phải đề phòng thế, tôi chưa nghèo nàn đến mức muốn bắt cóc tốngtiền nhà Zoldyck vơ vét tài sản làm tiền chuộc đâu. Hàng hóa sở dĩ làhàng hóa, đó là bởi vì có thị trường. Chiếc thẻ này với tôi mà nói không đáng một xu, nhưng đối với cậu thì ít nhất có thể giá trị một đồng.Không nhiều không ít, cậu cho tôi một đồng Geny là được.” Minh Lạc lấykính râm từ trong túi quần ra, thuận tay che đi đôi mắt quá mức âm u.Mỗi lần bắt đầu cò kè mặc cả với người khác là đã muốn ăn thịt người ta, đeo kính mắt có thể trở nên chân thành sạch sẽ, làm ăn mới có thể thịnh vượng phát đạt.

“Thật?” Killua không tin, giương mắt nhìn vềphía người đàn ông đang cười giả dối kia, vẫn đứng ở nơi thích hợp nhấtđể tránh công kích, đối với một đứa trẻ mười hai tuổi mà nói, cậu ta quá lý trí.

“Thẻ giảm giá ‘Một đồng Geny’ của nhà Zoldyck hẳn làcậu có chứ, lúc các cậu làm khuyến mãi, chẳng phải từng phát một đốngthẻ như vậy sao? Giảm 8%, 10%, 5%, còn có cả một đồng Geny xử lý một vụ. Cho tôi một thẻ đi, tiểu thiếu gia.” Minh Lạc lắc lắc thẻ báo danh, vẻmặt dụ dỗ cười “Cậu cũng đâu có lỗ vốn gì.”

“Đó không phải làkhuyến mãi.” Killua nhếch miệng nhe răng nanh, giống như rất phản cảmngười khác định nghĩa nhà cậu ta như vậy.

“Rồi, đó là quảngcáo.” Minh Lạc tươi cười có chút trào phúng, thấp giọng hừ lạnh một câu“Cũng chỉ có cái loại thế giới bị rò rỉ chồng chất này, sát thủ mới cóthể hợp pháp hóa như thế, ngay cả căn nhà cũng có thể biến thành khungắm cảnh. Không có giới hạn hắc bạch, ‘cá lớn nuốt cá bé’ cũng bị phóng đại lên, cái loại thế giới tưởng tượng như thế này, tôi thật muốn chotác giả nhanh đi chết đi, đừng ra làm gì cho mất mặt xấu hổ.”

Tôi vốn định điệu thấp ngồi xổm một bên làm cây cỏ, dù sao những lúc MinhLạc làm ăn, tôi ngắt lời thì không tốt lắm. Nhưng sau khi nghe thấy vậythì lại không nhịn được ho khan, kỳ thật chúng ta đã ở thế giới tưởngtượng rồi. Nguyền rủa tác giả là không tốt lắm đâu, người ta là vô tộimà.

“Thành giao, đưa đây.” Killua nhấc khóe miệng lên, gương mặt mèo đáng yêu chợt hiện ra dưới mái tóc màu bạc, cậu ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc thẻ phi đến đây, sau đó ‘móng vuốt vèo’ duỗi ra chờthẻ báo danh.

Minh Lạc nhận được chiếc thẻ rồi giơ tay vung thẻsố 199 về phía Killua, sau đó khẽ hôn thẻ giảm giá ‘một đồng Geny’, cười nói “Hợp tác vui vẻ, cậu bạn.”

Killua lấy thẻ vào túi rồi quayđầu bước đi, một giây cũng không lãng phí, xem ra cậu ta không có hảocảm gì với chúng tôi. Tôi chú ý tới cậu ta vẫn luôn dừng lại ở khoảngcách mà cậu ta cho rằng là an toàn, không hề tiến lên một bước.

Nơi chúng tôi dừng chân là một mỏm núi nhô ra trên đảo, cúi đầu là nhìnthấy dòng suối dài nhỏ chảy qua hải đảo xanh mượt, tôi ngồi xổm bên chân Minh Lạc, híp mắt cảm thụ gió mát thổi qua từng lọn tóc.

MinhLạc kẹp hai chiếc thẻ báo danh trong tay, ngẩng đầu nhìn trời, kính râmnhư được phủ một tầng ánh nắng. Cậu ấy đợi ba giây mới hiểu rõ nói “Nóicách khác, không có ai có lá gan bước ra à? Cho dù là thứ rẻ tiền thìbình thường cũng không có gì tốt, cũng không thể bài trừ có vài ông chủbán nhà luôn nhảy giá*. Ăn cơm không phải trả tiền thì rất ít, nhưngkhông có nghĩa là không có.”

*Nhảy giá: Năm 2009, thị trường bất động sản ở Trung Quốc nóng lên, giá không ngừng tăng lên theo từngngày, rất nhiều ông chủ kinh doanh bán nhà không ngừng tăng cao giá cảđể thu hoạch nhiều ích lợi, nhiều người gọi hiện tượng này là “nhảygiá”, ý là giá cứ tăng mà không dựa theo quy luật nào)

Tôi đồng ý gật đầu, đâu phải không thể ăn không được của ai, chỉ là một việc làmđơn giản thôi, cũng đâu có yêu cầu người bị ăn kia nhất định phải trảgiá cái gì.

“Không có ai cần thì tôi đành ném đi vậy.” Minh Lạcgiơ thẳng tay lên, hai chiếc thẻ báo danh xoay tròn bị văng ra ngoàisườn núi, chậm rãi bị gió đưa đi xa “Tạm biệt nhé, số 197 và số 198.”

Thẻ báo danh vừa rời tay rơi xuống được vài giây, cuối cùng có người khôngnhịn được chạy ra khỏi nhánh cây ẩn nấp. Động tác nhẹ nhàng hơn cả chim, nhảy lên không trung, chuẩn xác bắt được chiếc thẻ rồi bỏ chạy. Tôinhìn thấy cái đầu trọc kia, tôi chỉ có tí trí nhớ về anh ta, là Ninjatôi nhìn thấy ở cửa thứ hai.

“An, cậu thấy chưa. Người ở thếgiới này với tớ không thể cùng con đường được, tớ vẫn quen ngồi ở trongphòng hội nghị có điều hòa hơn, uống cà phê đen mà em bí thư bưng lêncho tớ, cười nho nhã lễ độ giao tiếp với đám lão hồ li cũng nho nhã lễđộ. Thứ tớ muốn là một đám đối thủ thông minh cũng có hứng thú như tớ,khi tớ muốn đưa ra hàng hóa nào là bọn họ hiểu giá của tớ, khi tớ nóimuốn cho không, thì cũng sẽ không hề hèn nhát đứng ngó đằng xa. Tintưởng và tôn trọng, nơi này từ đầu đến cuối vẫn không phải thế giới củamình.”

Minh Lạc ngẩng đầu thản nhiên cười, mái tóc màu vàng là màu sắc sáng nhất trên người cậu ấy, đón gió mềm mại tự do tung bay.

Tôi biết, Minh Lạc không thích trực tiếp chém giết, cậu ấy từng đã tao nhã nắm trong tay thế giới cậu ấy muốn.

“Ngẫu nhiên tớ cũng sẽ nghĩ có lẽ thế giới tên là Hunter này, ngày nào đó sẽđột nhiên sụp đổ.” Bình thản như đang nói chuyện phiếm, tôi đột nhiênkhẽ cười rộ lên “Bởi vì người nơi này sống đều quá điên khùng, càng làngười đứng trên đỉnh thì sống càng tùy hứng. Loạn đến mức không hề có sự thỏa thuận pháp lý nào về ranh giới quốc tế, cho dù thế lực của hiệphội Hunter lan đến đại bộ phận quốc gia trên thế giới, nhưng nó cũng chỉ là một cơ cấu mang tính phụ trợ, không có cách nào thực sự khống chế xã hội cân bằng. Đúng là hao tổn tâm trí, bản thân thế giới này đã mangtheo một sự điên vô trách nhiệm rồi, càng đừng nói đến những người tồntại ở đây.”

“Là lung tung thì đúng hơn, tớ cũng không muốn biếtlịch sử tiến hóa của nó quỷ dị đến mức nào mới có thể làm người tiền sửvà tên lửa vệ tinh ở cùng trong một cái xã hội mà không có gì lạ lùng.”

“Ai biết được, có khi tác giả vừa chơi mạt chược vừa vẽ tranh ấy. Nhưng nơi này thật sự rất mỹ lệ.” Bất luận là bạn đứng ở đâu, bạn đều có thể ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp.

Minh Lạc ngồi xuống cùngtôi ngắm phong cảnh, đột nhiên dựng thẳng ngón tay cái về phía biểnphương xa “Không thích mày đấy, môi trường xanh tươi tốt như vậy làm gì, muốn khoe khoang à.”

Tôi nghẹn họng, ở đây lâu lâu, bệnh ấu trĩ cũng sẽ lây bệnh thì phải.

Một tuần trôi qua, tôi nhàm chán đi dạo một vòng trên đảo. Trước khi thờigian thi kết thúc, tôi chọn một nơi có đất phì nhiêu đầy ánh mặt trời,nơi đó có một gốc cây trơn nhẵn bị ai đó chặt ngang, tôi dùng tay đào hố bên cạnh gốc cây. Trên người vẫn mang theo hoa Tử của Esme, thật vất vả mới tìm được nơi thích hợp để trồng.

Vừa mới đào được hai cái,một cánh tay trắng nõn đột nhiên chui từ trong đất ra đến, giống như nẩy mầm phá đất vươn thẳng lên bầu trời xanh thẳm. Tôi cứ thế ngồi, nhìnthấy hố nhỏ mà mình đào tự động biến thành hố to sụp xuống, sau đó làmột cái đầu tóc màu đen dài nhô ra bùn đất, một người đàn ông có đôi mắt đen như bị mù cứ thế nhô lên khỏi hố. Anh ta giật giật người mấy cái,bùn đất đều bị phủi sạch.

Tôi lấy ngón tay dụi dụi mũi, phủi bụi đất mà anh ta phủi vào tôi. Tôi còn chưa trồng cái gì, nó đã mọc ra một người rồi.

Người trẻ tuổi chui từ trong đất ra rồi bắt đầu gọi điện thoại, anh ta vô cảm bàn chuyện nhà với người trong điện thoại “Vâng, bố, con sẽ mang Killua về. Giấy phép Hunter thì không thành vấn đề, sẽ không làm nhiệm vụ lầnnày bị chậm trễ.”

Gọi điện thoại xong, anh ta giờ mới nhìn thấycó người đang ngồi bên hố, anh ta vô cảm dùng đôi mắt mèo đen quỷ dị kia liếc tôi một cái, sau đó tự nhiên lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻmàu trắng đưa cho tôi, giọng điệu công thức hoá nói “Đây là thẻ giảm giá của nhà Zoldyck, nếu muốn giết ai, mời cô ưu tiên lựa chọn chúng tôi.Chúng tôi cũng nhận giao dịch lớn, cam đoan chất lượng tuyệt đối.”

Người trẻ tuổi đưa cho người khác thẻ giảm giá như một thói quen, giống nhưchúng ta ở trên đường cái nhìn thấy người ta phát quảng cáo tờ rơi buônbán vậy. Người nhà Zoldyck, có phải ai cũng mang theo thẻ giảm giákhông?

Tôi cầm thẻ đối phương đưa, thấy người trẻ tuổi vừa đi về phía bờ biển vừa cắm đinh vào mặt mình. Cái đinh vừa bị cắm vào là lànda liền biến sắc, đi một bước, làn da liền méo một ít, mắt nhỏ đi, tóckhông còn, hai má mượt mà bị hõm xuống, cằm cố định bởi đinh, một ngườitrẻ tuổi biến thành xác ướp...

Tôi nghĩ mà sợ, sờ sờ mặt mình,chẳng lẽ cao thủ đều không có cảm giác đau? Lại cúi đầu nhìn thẻ giảmgiá, Illumi Zoldyck, điện thoại xxxxxxxx. Thì ra trông tôi rất giốngkhách hàng tiềm ẩn của nhà Zoldyck à?

Ngồi một hồi, lại chuyểnsang vị trí khác tiếp tục đào hố trồng hoa Tử. Hy vọng sang năm trên đảo Zevil có hoa của Esme đang nở rộ, chúng tôi đi đến đâu cũng trồng hoa ở đó, vì chúng tôi đều muốn khắp các nơi trên thế giới đều hoa tươi củaEsme nở rộ.

Thí sinh đều lục tục trở lại bờ cát, trước lúc cònchưa có tuyên bố cuộc thi chấm dứt, trên bãi biển không có một ai, không biết là đang giấu mình ở góc nào.

Trên tay tôi còn có chiếc thẻ số 17 do không đưa được ai, cứ cảm thấy nếu cầm ở trong tay thêm mộtgiây cũng tốt, phụ nữ đôi khi luôn tiếc rẻ hơn đàn ông.

Minh Lạc mua được chiếc thẻ 301 từ tay anh trai Killua để đỗ phần thi này, cònthẻ số 80 thì không lấy lại được, nghe nói chiếc thẻ ấy bị đưa cho người khác mất rồi. Sniper không hề để ý đến giấy phép Hunter, cô ấy yêu súng bắn tỉa của mình hơn. Lúc bị cướp đi thẻ báo danh, thiếu chút nữa bịgiết, cô ấy đã hoàn toàn bỏ cuộc trận đấu này rồi, cô ấy tự nhận thựclực không đủ là sẽ rời khỏi cuộc thi đúng lúc.

Tôi cùng Minh Lạc sóng vai ngồi ở trên bờ cát nhìn hải âu thành đàn bay đi, giống nhưđang nhìn một con đường màu xanh lam vô biên vô hạn. Khi tàu quân hạmdừng lại ở bờ biển bấm còi, cửa thứ tư chấm dứt, tàu bay đầu cá mập lạixuất hiện ở phía chân trời xa xôi, tôi sờ sờ thẻ báo danh số 17, trướclúc lên thuyền, tôi tùy tiện nhét này nó vào đá ngầm. Tôi luôn cho rằngđể thẻ báo danh thừa trong người là rất lãng phí, dù ở lại trên đảokhông vô dụng nhưng cũng không muốn mang lên tàu bay.

Sau đó lại nhét thẻ số 1 vào quần áo, ‘ba điểm vạn năng’ ở trong tay chủ nhân làsáu điểm. Giám khảo Lippo cố ý đưa thẻ rút thăm con mồi chính là số 1,tôi là con mồi của chính tôi. Ban tổ chức vẫn luôn chiếu cố đối với thísinh đặc biệt, ví dụ như lờ đi sự thật rằng toàn bộ cuộc thi này đều lànhờ người khác hỗ trợ.

Số báo danh số 1 của những khoá trước, không phải quá mạnh thì là quá yếu, không có ngoại lệ.

“Các thí sinh hãy chú ý, hiện giờ chúng tôi bắt đầu gọi thí sinh theo dãy số thứ tự, thí sinh được gọi hãy vào phòng nhận phỏng vấn.”

Tôikhoác balô trên lưng dẫn đầu lên tầng hai, tàu bay còn chưa rời khỏi khu vực biển, cho nên có thể nhìn thấy chim biển bay ngang qua bên ngoàicửa sổ mạn tàu.

Đi đến trước cửa phòng khách, vươn tay gõ cửa, bên trong có người đáp: “Vào đi.”

Lúc tôi mở cửa đi vào, đột nhiên nhớ tới Harris từng đánh giá hội trưởnghiệp hội Hunter, ông ấy còn rất nghiêm túc nói với tôi: “Miru, Netero là người đàn ông mạnh nhất mà bác từng gặp trong đời này.”

Harristừng nói với tôi cảnh tượng lần đầu tiên ông ấy và Netero gặp nhau, khiđó Harris vẫn là một đứa trẻ hơn mười tuổi vừa mới bước vào võ đạo, màNetero đã thành thần. Người đàn ông tráng niên trắng tay quần áo lôithôi ấy, đã chân trần đi đến mỗi một thánh địa võ đạo khắp thế giới.

“Có lẽ cháu không thể tưởng tượng nổi một người sao có thể đạt được đến mức đó, bác đã nhìn thấy cảnh giới võ đạo cao nhất ở ông ta. Mà một ngườinhư vậy, khi cười với chúng ta lại giống như trẻ con vậy.”

Trong võ đạo, cả đời Harris đều sùng bái một người tên là Netero, không phải năng lực Niệm, mà là võ thuật chân chính.

Tôi đi vào phòng khách, là một gian phòng được trang hoàng và phong cáchđơn giản, chỉ có vài đệm ngồi cho người ta ngồi. Hội trưởng Netero mặctrang phục nhà võ rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên đệm, trước mặtông ấy là một chiếc bàn thấp.

Đặt ba lô bên chân, tôi ngồi quỳtrên đệm, hai tay đặt ở đùi, thẳng lưng lên, mỉm cười nhìn vào đôi mắtđang mỉm cười của Netero. Sau đó cúi đầu cung kính mở miệng “Xin chàohội trưởng, tôi là Miru Sylvia, đến từ Esme.”

“Esme là một nơitốt đấy, cô chịu tới tham gia cuộc thi, tôi rất vui mừng, mỗi lần nhìnthấy thí sinh số báo danh số 1 đều là một loại vui mừng.” Netero cho hai tay vào hai cổ tay áo rộng thùng thình, cười ha ha giống như lật đậtvậy, lông mi dài nhếch lên đến tai, khiến ông ấy tươi cười có vẻ vô hại.

Tôi mỉm cười không nói, im lặng ngồi.

Netero cười tiếp tục nói “Cô cảm thấy cô cần phải tiếp tục thi không? Miru.”

Chiếc giấy phép Hunter màu đỏ ấy, ngay từ đầu đã được đặt ở trên bàn, tươi đẹp sáng bóng đến mức có thể chiếu ra bóng người.

“Ở lĩnh vực phiên dịch văn tự cổ đại, cô rất có lực ảnh hưởng, thành tựulớn nhất của cô bao gồm văn tự cổ đại ở di tích Ruruka, giúp Hunter Ditích khai quật, phục hồi các di tích cổ, nhiều luận văn về lịch sử cácchuỗi di tích cổ và nhiều phát biểu có lực ảnh hưởng. Tư cách của thísinh đặc biệt ngoài thành tựu của bản thân ra, còn cần từ ít nhất haiHunter trong lĩnh vực ấy đề cử, mà người đề cử cô là Ging Freecss vàSatotz.”

Cái gọi là thí sinh đặc biệt, đều là người có đượcthành tựu Hunter trước. Bọn họ khác với thí sinh mới, mà là nhân tài đặc thù đã có cống hiến trọng đại ở một lĩnh vực nào đó. Cho nên hiệp hộiHunter cho loại thí sinh này đi cửa sau, quan trọng không phải giấychứng nhận Hunter, mà là bạn đã làm gì. Thí sinh đặc biệt chính là người đã có thành tựu Hunter rồi mới đến lĩnh tờ giấy phép này.

Dùbạn vừa mới bước vào hội trường thi, một đề thi cũng không cần kiểm trađã cầm giấy phép bước đi cũng không tính là quá đáng, cuộc thi vốn không được lập ra vì thí sinh đặc biệt.

Tôi nhìn giấy phép Hunter dễnhư trở bàn tay kia, cũng không lập tức đi lấy. Chỉ nghiêng người lấy từ ba lô ra một quyển ba mươi sáu trang dày màu đen, đây là quyển sao chép từ tư liệu trong văn phòng ở phố Số 13.

Tôi đặt sách lên bàn, quyển màu đen bên cạnh giấy phép Hunter, khiến màu đỏ có chút ghê người.

Netero chỉ cười ha ha nhìn tôi, ông ấy biết ý tôi nên cũng không định mở miệng ngăn cản.

Tôi ngồi quỳ di chuyển ra sau vài bước, tránh cái bàn rồi cúi người xuống,thành tâm thành ý chào chín mươi độ trước vị hội trưởng này được vô sốngười sùng bái này “Kính nhờ ngài, hội trưởng, tôi hy vọng hiệp hộiHunter có thể đứng ở phía sau Esme một lần nữa. Tôi đại biểu mọi tìnhnguyện viên ở Esme, trịnh trọng kính nhờ ngài.”

Esme không thểgánh chịu tất cả một mình, rất nhiều thứ đều cần quyền lực của hiệp hộiHunter duy trì. Dù cho cuối cùng chỉ còn lại một mình Esme tiếp tục đi,chúng tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.

“Hẳn là cô biết, hiệp hộiHunter không phải là thứ mà kẻ già cả như tôi có thể định đoạt.” Neterochậm rãi nói, giọng nói già nua khàn khàn khiến sự thong thả này trở nên ấm áp đôn hậu, có vẻ như ông ấy sợ nói nghiêm túc quá sẽ làm tôi sợ.

Tôi lại ngẩng lên, thấy Netero nhìn tôi giống như đang nhìn một tiểu bốikhông hiểu chuyện, ông lão trước mặt lúc này trầm tĩnh như một đầm nướcsâu, đôi mắt trong sáng.

Mà phía sau ông ấy, một chữ “Tâm” bằng mực tàu mang đường nét đầy đanh thép, như nháy mắt sẽ tua nhỏ giấy, phá giấy mà ra.

Tôi nhìn bức tranh chữ phía sau ông ấy, cơ hồ là gằn từng tiếng rõ ràng màkiên định nói “Chúng tôi tin tưởng, ông là mạnh nhất.”

Cho nên chỉ cần ông chịu hứa hẹn, chúng tôi liền dám tin tưởng ông.

Netero nhíu chặt bộ râu quặp, trầm mặc cùng tôi nhìn nhau một hồi, tôi khôngđoán ra ông ấy đang suy nghĩ gì, cho nên không đoán gì nữa, tính nhẫnnại khi ngồi đối mặt với một vị trưởng bối, tôi vẫn phải có.

“Dù là hiệp hội Hunter có quyết định gì, Esme cũng sẽ không dừng chân lại, có phải không?”

“Vâng, Esme sẽ không lui bước, bởi vì Meteorcity ngay tại trước mặt chúng tôi.”

Dù thống hận đối phương đến mức nào, dù có bao nhiêu lần chỉ ước gì dùngcách tàn khốc khiến đối phương biến mất, thì sự thật đó ngay từ đầu đãtồn tại rồi, cho dù là máu cũng không thể thay đổi.

“Đó là mộtcon đường rất vất vả, nếu chỉ là vấn đề ô nhiễm môi trường và trị an,thì hiệp hội vẫn có thể cung cấp sự trợ giúp, các cô làm như vậy, đánggiá không?” Netero tươi cười sâu thêm, ông ấy đặt tay lên quyển sách màu đen kia, nhẹ vỗ về mặt bìa dày “Không nghĩ tới lại dày đến thế, bản ghi chép danh sách tình nguyện viên của thành phố hoa.”

Từng tình nguyện viên của Esme đều ký tên mình lên quyển sách màu đen này, mà đây chỉ là một phần.

“Chưa nói đến chuyện đáng giá hay không, tôi chỉ biết nếu đã lựa chọn là sẽkhông chùn bước.” Tâm tình tôi bình tĩnh dị thường, không có một chút do dự nói “Dù là nguyên nhân gì đã tạo ra loại quan hệ này hôm nay, chúngtôi cũng chưa từng phủ nhận Meteorcity chính là Esme.”

Thành phố phồn hoa và vùng đất bị quên lãng ấy đều ở cùng một mảnh đất, lúc hếtthảy tai họa còn chưa bắt đầu, lúc kẻ độc tài tàn bạo còn chưa vạch giới hạn quốc thổ, không có Meteorcity, chỉ có Esme.

Có nhà lịch sửhọc từng nghiên cứu lịch sử về phương diện này, đó là một trận chiếntranh dài đằng đẵng, kẻ độc tài và phái dân thường tự do không chếtkhông ngừng. Esme cuối cùng bị rơi vào nơi tên là Meteorcity, nhưng bênbảo vệ gìn giữ thổ địa vẫn là Esme.

Lịch sử chân chính đã sớmhoàn toàn thay đổi, một năm rồi lại một năm do áp bách và phản khángdựng nên nợ máu, khiến Meteorcity và Esme hoàn toàn phản bội nhau, coithường, cừu thị đối phương.

Đó là một đoạn lịch sử rất dài rấtdài từ cừu hận chồng chất mà dựng thành bức tường, sau đó chậm rãi nhạtđi, chậm rãi chết lặng, lại chậm rãi khiến thế giới cách ly Meteorcity.Esme tiếp tục chặt chẽ bảo vệ thổ địa từng thiếu chút nữa bị thất thủ,đem nhiều loại hoa trên toàn thế giới đều trồng ở nơi này.

Đếnhôm nay, không ai nói rõ được quan hệ của Esme và Meteorcity, giống nhưhai kẻ địch lạnh lùng nhất, đột nhiên phát hiện trên người mình đều chảy cùng một dòng máu.

“Đối với vấn đề Meteorcity, hiệp hội từng mở vài cuộc họp, đây không phải là vấn đề mà trong thời gian ngắn đã cóthể cho hiệu quả ngay, dù sao Meteorcity liên lụy tới rất nhiều phươngdiện lợi ích, cuối cùng, không có mấy ai tán thành. Tuổi trẻ đúng là vẫn tốt hơn đám già cả bọn tôi, dù hậu quả là gì, các cô đều có đủ nghị lực để gánh vác. Xem ra, mấy cái cuộc họp đó đúng là càng ngày càng vôdụng, còn không bằng một cô bé.”

Netero cười lắc đầu, giọng nóibình thản không nghe ra tức giận trách cứ “Trở về nói cho thằng nhócHarris kia, hiệp hội Hunter sẽ vẫn đứng ở phía sau Esme, chuyện nàykhông cần họp, tôi đã hứa là sẽ làm được.”

Tự mình đi một chuyến này, tự mình nhìn thấy hội trưởng hiệp hội Hunter trong truyền thuyết,là thu hoạch lớn nhất đối với tôi trong cuộc thi này, tôi thấy may mắnlà mình vẫn lưu lại cuộc thi.

Tôi đứng lên xách theo ba lô, cầmquyển sách màu đen kia lên. Sau đó cung kính cúi đầu với ông lão vẫnngồi xếp bằng ấy “Lúc này xin tạm biệt ngài, hội trưởng Netero.”

Cuối cùng tôi vẫn không lấy giấy phép Hunter, tôi đã chiếm được thứ tôi rấtmuốn rồi. Còn về chuyện làm Hunter, tôi tự nhận công lao của tôi vẫn kém các tiền bối trong lĩnh vực, vẫn nên để lại giấy phép Hunter cho nhữngngười thích hợp hơn đi.

“Có rảnh thì nhớ đến chơi nhé, còn nữa, nhờ cô thay tôi gửi lời hỏi thăm Manuel nhé.”

Khi tôi mở cửa, Netero lại biến thành ông lật đật vui tươi hớn hở cười nói.

Tôi quay đầu tươi cười sáng lạn “Tôi biết rồi, cám ơn.”

Cạnh tường trong phòng khách, bên dưới bức tranh chữ ấy, có một lọ hoa Esme. Cành lá xanh cứng cáp tràn ngập sức sống, dù ở chỗ nào cũng có thể nhìn thấy hoa tươi của Esme, chúng tôi vẫn luôn cố gắng đi về phía trước như thế.

Lúc đi ra, loa trên tàu bay lại truyền ra một giọng nữ ngọt ngào “Người tiếp theo, mời số 44 vào.”

Lúc tôi xuống tầng, đi ngang qua Hisoka, hai mắt hắn vô thần suy sút giốngnhư không có hứng thú gì, ai đến trước mặt, hắn đều có thể làm như không thấy.

Lúc đi ngang qua nhau ở cầu thang, tôi và hắn đều khôngchớp mắt bước thẳng, đưa lưng về nhau, có vẻ như không ai nghĩ là ngườitừng đã gặp nhau thì nên chào một tiếng.

Đi xuống tầng, tôi mẫncảm nhận thấy điều gì đó, quay đầu nhìn sau lưng, hành lang yên tĩnhthoáng đãng, không có gì cả. Tôi nhầm à?

Hơi nghi hoặc tiếp tục đi hai bước, đột nhiên, có người gần trong gang tấc dùng tiếng Trung rõ ràng gọi tôi một tiếng “An.”

Giọng nói quen thuộc, ngôn ngữ quen thuộc, nghe vào tai lại xa lạ đến mức khó tin. Tôi có chút mờ mịt dừng lại, ngây người nhìn người đã gọi tôi.

Hắn mặc áo sơmi sạch sẽ, dải vải màu trắng quấn quanh giá chữ thập trêntrán, trên gương mặt thanh tú có nụ cười mỉm lễ phép luôn quá mức nhonhã, giống như vĩnh viễn đứng ở điểm đạo đức vô tội cao nhất khiến người ta cảm thấy rất vô hại.

Anh không đủ thẻ làm sao lên được tàu bay, anh làm sao mà biết em là...

“Đúng tên là ‘An’.” Chrollo ngẩng đầu tươi cười ôn hòa, ‘An’ là tiếng Trung,mà lời thắc mắc lại dùng ngôn ngữ thông dụng của thế giới Hunter. Hắnthư thái dựa vào tường, một tay cầm quyển sách bói toán có bìa vẽ ngôisao năm cánh, lời nói như bừng tỉnh đại ngộ.

“Miru Sylvia đã chết ngay từ đầu.” Cho nên chỉ còn lại An.

...Tôi không nói gì cúi đầu trừng giầy mình, anh mới là xuyên không phảikhông, biết nhiều quá cẩn thận bị diệt khẩu đấy. Tôi và Minh Lạc khi nói chuyện cơ hồ đều là tiếng Trung, chỉ bằng vào vài lần Minh Lạc gọi tênem là anh có thể biết em là ai, thật không có thiên lý.

“Linhhồn cùng chuyển hoán sao?” Hắn nhẹ nhàng lật sang một trang sách, nộidung trên đó là về thuật chiêm tinh, linh hồn loài người đi về đâu.

Tôi tiếp tục cúi đầu bước đi, hoàn toàn hết cách với người kia, bề ngoài là người mà bên trong lại như yêu quái, hơn nữa lại không hề hoài nghinhững điều mình suy luận ra. Anh có đánh chết em, em cũng sẽ không nóicho anh về quyển sách Hunter X Hunter này, em vĩnh viễn sẽ không nói cho anh là Chrollo Lucifer không phải nhân vật chính.

“Em tới từ đâu?”

Hắn vẫn đứng tại chỗ mặc cho tôi bước qua, đặt câu hỏi sắc bén mang theochút tò mò, tiếng nói trầm thiếu giọng điệu dụ dỗ, chỉ đơn thuần là hiếu kì.

Chúng ta còn đang chiến tranh lạnh, Lance.

Tôi trực tiếp đi qua chỗ rẽ, có tai như điếc.

“Dù em tới từ đâu, anh đều không sao cả.” Tiếng sách bị khép lại, và cả tiếng bước chân của hắn không nhanh không chậm đi theo.

Tôi lập tức chạy đi, tôi có nghĩ tới sẽ có ngày bị vạch trần, nhưng khôngnghĩ tới, lúc bị vạch trần, tôi lại vui vẻ như vậy. Em cũng vậy, dù anhtới từ đâu, em cũng không sao cả.

Dùng sức mở ra cửa phòng nghỉcủa các thí sinh, thở hồng hộc đứng ở cửa, vài thí sinh nghi hoặc quáidị liếc tôi một cái. Tôi nhìn thấy Minh Lạc đang cầm hai lá bài Tú LơKhơ nhìn về phía tôi, cậu ấy đang dựng Kim Tự Tháp, kết quả vừa dựngxong tháp đã bị tiếng tôi mở cửa đánh tan, hoa văn của lá bài Tú Lơ Khơkia... rất giống Hisoka.

Tôi vung tay nói với cậu ấy “Minh Lạc, chúng ta về...” nhà đi!

Nhà của tớ ở Esme, tớ muốn cậu theo tớ trở về ngắm nhìn thành phố xinh đẹp ấy.

Không thể nói hết lời, tôi không biết có bao nhiêu người tận mắt nhìn thấytôi biến mất, ‘Di chuyển nháy mắt’ đúng là một năng lực rất giỏi.

Tôi không nhịn được đấm liên hồi vào cái tên chết tiệt sau lưng mình, rítgào “Đồ ngu ngốc! Rốt cuộc anh muốn làm gì!?” Khi tôi định thần lại, tôi đã bị người ta khiêng lên chạy mất, phong cảnh xung quanh đột nhiênhoàn toàn thay đổi đã làm tôi bị dọa.

“Trở về.” động tác lưu loát cũng giống lời nói lưu loát của hắn, cũng không lãng phí bất cứ sức lực dư thừa nào.

Tôi trơ mắt nhìn tên bang chủ của tập đoàn bất lương vươn tay dùng mộtchiếc bút máy bình thường, trực tiếp xé một lỗ hổng lớn lên tường sắtcủa tàu bay, gió cùng bầu trời xanh chảy ngược vào ào ào. Tấm sắt yếu ớt như giấy, động tác rạch ra cũng thật thần kỳ.

Tôi không chịu nổi, nhéo lưng áo sơmi hắn hô to “Tàu bay sẽ bị rơi xuống mất!”

“Vậy cứ để nó rơi xuống đi.” Chỉ biết phá hỏng, mặc kệ không thu dọn, nhữngtên hoàn toàn vô trách nhiệm đều không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa.

Sau đó tôi liền trơ mắt nhìn hắn nhẹ nhàng bâng quơ đi ra lỗ hổng đó, dướichân hư không, đỉnh đầu trời xang, cái cảm giác rơi từ mấy ngàn métxuống... Bạn tuyệt đối sẽ bị chứng sợ độ cao.

“An!” Lúc xa dầntàu bay, trong lỗ hổng kia lại có người nhảy ra vội vàng đuổi theo, tôikhông nhìn thấy Minh Lạc lại nghe thấy tiếng cậu ấy, một thứ gì đó màuđen bị Minh Lạc ném xuống.

Tôi vươn tay, thấy thứ ấy rơi nhanhhơn chúng tôi, có thể là bởi vì Minh Lạc ném rất mạnh. Là một chiếc diđộng màu đen, Minh Lạc... Tớ không đỡ được.

Khóc không ra nướcmắt nhìn vật nhỏ kia nhanh chóng cách tôi mà đi, danh sách các tìnhnguyện viên trên tay tôi cũng bị rời khỏi tay. Sức gió xé rách các trang sách, một tờ lại một tờ mang theo chữ viết quen thuộc tự do bay tronggió.

Majo, Sahil, Manuel, Kanji, Mizuno, thợ sửa chữa... Lance Gordon.

Đến từ các nơi trên thế giới, đến từ các ngành các nghề, mang theo đủ loạilý do. Dù là ai, bất luận có nghề nghiệp gì, chúng tôi đều chỉ vì cùngmột mục tiêu mà gặp nhau.

“Này này, ai nói không thể hả, choMeteorcity thùng rác đi, dựng một trường tiểu học ở đó, có nơi côngcộng, có bệnh viện chữ thập đỏ, có quốc lộ có đại quảng trường có thưviện, có người nhà. Chúng ta cùng nhau đến Meteorcity trồng hoa, đươngnhiên chỉ dùng hoa Tử của Esme, hoa Esme là thứ xinh đẹp đệ nhất thếgiới.”

“Nếu một ngàn năm trăm năm đã biến Meteorcity thành nhưvậy, thì chúng ta lại dùng một ngàn năm trăm năm biến nó trở lại vậy, dù sao Meteorcity vốn chính là Esme mà.”

“Cái gì mà không thể nào, này, Meteorcity dù có thối nát nữa cũng không thể thối nát hơn, vậy thì đâu có cái gì là không có khả năng chứ.”

Người từng nói nhữnglời này đã mất, người đàn ông đã dẫn dắt Esme đi lên huy hoàng, lời nóilại thiên chân giống như một đứa trẻ ngốc nghếch. Ngài Mizuno cũng đauđến mức giống một đứa trẻ bất lực, anh ấy nhớ rõ mỗi một lời mà ngườiđàn ông ấy từng nói, anh ấy có thể hoàn toàn bắt chước từng câu từngchữ, người đàn ông thích đội mũ lưỡi trai, cười giống đứa ngốc ấy.

Cho dù biết là thất bại, nhưng vì sự tùy hứng ấy mà vẫn sẽ tiếp tục đi, cólẽ chúng tôi có cố gắng cả đời cũng không thể nhìn thấy thành quả gì,nhưng đám ngốc nghếch như chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến lên.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì, sớm hay muộn em cũng sẽ bị anh hù chết mấtthôi!!” Giọng nói trong trẻo mềm mại có vẻ bất đắc dĩ, tựa hồ là muốnmắng nhưng lại không tìm thấy từ thích hợp.

“Miru, chẳng phải em nói muốn đi du lịch sao, em muốn đi nơi nào?”

“Em muốn anh lăn xa ra một chút! Chỉ một mình em đi thôi! Em nói muốn đitheo anh du lịch bao giờ? Anh không đi giết người phóng hỏa đã là tốtlắm rồi!” Người nào đó hoàn toàn tức đến mức xù lông.

“Ha ha.”tiếng cười thả lỏng luôn luôn mang vẻ quỷ dị khó nói, như là trào phúngai đó vậy, kỳ thật, tên thích làm bộ vô tội này thật sự chỉ đơn thuần là cười mà thôi. “Cuộc thi Hunter của em vừa chấm dứt, quyền hạn tha tộicũng sẽ giải trừ theo. Sẽ có rất nhiều ‘sâu’ đuổi theo, anh không cẩnthận nên đã bị cái lão già kia biết thân phận.”

Ngụ ý chính là, chúng ta sẽ bị người ta đuổi giết đến tận Esme, bởi vì thân phận bang chủ bị bại lộ.

“Sao có thể không bại lộ chứ, ai bảo anh kiêu ngạo không che dấu gì như vậy. Khoan đã, một tuần trên đảo Zevil đó, anh đã làm gì thế, nếu anh khônglàm chuyện xấu đáng sợ gì thì sao hội trưởng có thể nể mặt mũi Esme màthả chúng ta về nhà được.”

“Không có, anh không hề làm gì cả.” Mỗ nói dối không cần nháp, cũng không đỏ mặt.

“Nói dối.”

Cuộc thi Hunter lần này, người nào đó chỉ hối hận một chuyện, đó là mangtheo cái tên bang chủ kia, tên đó ngoài gây chuyện ra thì chẳng có bảnlĩnh nào khác.

Một chiếc tàu bay màu xanh chậm rãi bay qua biển rộng, chở hai tên lười nằm trên đỉnh tàu bay, bay về phương xa.