Chị gái đã đi rồi.
Tin tức đến thật đột ngột, thậm chí nó không đủ khả năng làm Nguyên Dã tin là thật.
Hải Thành vào tháng tư có một bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu xuống mang theo sự dịu dàng đặc trưng của cuối xuân.
12:30 vừa qua không bao lâu, sân bóng rổ ngoài trời của trường Trung học số Ba đã trở nên sôi động chưa từng thấy.
Nguyên Dã mười bảy tuổi mặc bộ đồ bóng rổ không tay màu trắng viền đen, chiếc băng đô đối màu trên trán khiến các đường nét tinh xảo trên khuôn mặt anh thêm phần khí chất nổi bật. Anh lướt bóng qua người đối thủ, ghi điểm, dáng vẻ thanh thoát mạnh mẽ của anh dưới ánh sáng tạo ra một hiệu ứng tuyệt đẹp, khiến đám đông xung quanh phấn khích.
Cho đến khi tiếng còi kết thúc hiệp một vang lên, tiếng cổ vũ không ngừng nghỉ.
Nguyên Dã và Hứa Phùng Sinh ở đội đối diện trao nhau một ánh mắt, rồi quay lưng rời khỏi sân đấu.
Trận đấu bóng này là do Cố Mân Hựu tự mình quyết định thách đấu với trường Trung học số Hai. Nguyên nhân là anh ta vô tình tán tỉnh bạn gái của đội phó đội bóng rổ Hứa Phùng Sinh, khiến người ta phải đội nón xanh.
Vô tâm gieo liễu, liễu lại thành bóng râm.
Cô gái đó say mê Cố Mân Hựu, khi bị bạn trai phát hiện thì lập tức chia tay. Nhưng đối với một chiếc nón xanh đột ngột xuất hiện, là đàn ông thì ai cũng không thể nhịn, huống chi là Hứa Phùng Sinh còn có tính khí nóng nảy.
Hôm đó Hứa Phùng Sinh tìm đến Cố Mân Hựu.
Phải nói Cố Mân Hựu không có tiếng tăm gì, nhưng hình tượng giàu có, quyền thế, không học vấn đã sớm lan truyền khắp nơi.
Cũng biết là anh ta chưa chắc thật sự thích bạn gái của mình.
Hứa Phùng Sinh cuối cùng vẫn giữ được vài phần lý trí, không định dùng bạo lực, lập tức chọn cách thách đấu bóng rổ mà anh ta giỏi để giải quyết vấn đề.
Cố Mân Hựu lại là con bò con không sợ hổ, biết rõ mình chơi bóng rổ kém cỏi, vẫn một mực đồng ý.
Sau đó anh ta tìm đến Nguyên Dã, quấn quýt mãi mới mời được anh.
“Tao đã nói Hứa Phùng Sinh không phải loại đèn không dầu mà.” Lộ Túy vội vàng lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên còn cố ý liếc mắt nhìn Cố Mân Hựu một cái, “Đang yên đang lành mày đi trêu chọc bạn gái người ta làm gì? Mày xem họ đánh dữ dội thế nào, nếu tao và anh Dã không đến, làm sao mà mày đối phó…”
“Thì tao cũng không sợ thằng đó mà.” Dù sao người cũng đã ở đây, lúc này Cố Mân Hựu cũng phấn chấn không ít.
Đôi mắt to tròn sáng ngời của anh ta lấp lánh, khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì không ngần ngại nháy mắt, gây ra những tiếng la hét.
“Thôi đi.” Lộ Túy không do dự đá một cái, không muốn giữ thể diện cho Cố Mân Hựu chút nào, “Mày cứ phóng đại đi.”
Những đồng đội khác nghe vậy cũng cười, Nguyên Dã đứng ở góc, không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Hôm nay mắt anh giật liên tục, vốn định vào phòng âm nhạc ngủ nhưng bị kéo đi đấu bóng với Hứa Phùng Sinh nên không thể có sắc mặt tốt.
“Anh Nguyên Dã.” Văn Chỉ Yên một mình đuổi đi những cô gái đến đưa nước và khăn.
Nhưng cô ta cũng không dám đến gần, cẩn thận ngồi ở vị trí hàng đầu, thò đầu ra nói chuyện với Nguyên Dã, “Anh muốn uống nước không? Em mang cho anh. Tối nay chúng ta đi xem phim nhé? Bộ phim anh thích đang chiếu thử hôm nay…”
Đáng tiếc chủ nhân lại như không nghe thấy.
Nguyên Dã lấy từ trong thùng ra một chai nước khoáng, mở nắp uống một ngụm.
Anh ngẩng đầu lên, một giọt nước vô tình rơi xuống dưới ánh nắng lấp lánh, cả yết hầu di chuyển cũng thêm phần gợi cảm.
Văn Chỉ Yên mím môi, đang định tiếp tục nói chuyện nhưng bị tiếng hét hò của các cô gái xung quanh làm nghẹn lại trong cổ.
Cảnh tượng này chẳng khác gì hiện trường cổ vũ.
“Anh Dã.” Lộ Túy và Cố Mân Hựu khoác vai nhau tiến lại gần, mấy người tụ lại bàn bạc về chiến thuật cho hiệp sau.
Trước khi lên sân, Lộ Túy liếc nhìn Văn Chỉ Yên vài lần, thấy cô ta như muốn nói lại thôi, không khỏi cảm thấy thương hại.
Anh ta thúc cùi chỏ vào Nguyên Dã, không nhịn được lẩm bẩm: “Đại tiểu thư cũng không tệ đến vậy? Sao anh không thể…”
“Cậu thích không?” Vẻ anh Nguyên Dã không hài lòng nhìn Lộ Túy, vẻ mặt “you can you up, no can no bb*”.
*you can you up, no can no bb: Bạn giỏi thì đi mà làm, không làm được thì đừng có nói. Từ lóng này có nguồn gốc từ câu đáp trả truyền thông khi đội Lakers bị thua đội Thunder ở vòng bán kết Western Conference năm 2012. Rất nhiều người đã đổ lỗi cho Kobi vì thua trận vào thời điểm đó, nhưng một số fans chân chính của Kobi đã bảo vệ anh ta và nói: “Có giỏi thì làm đi!”Lộ Túy làm động tác kéo khóa miệng, lập tức im lặng.
Cố Mân Hựu vốn định cười nhạo Lộ Túy, ai ngờ vừa quay đầu lại thấy Văn Chỉ Yên từ khán đài chạy xuống gấp gáp.
“Cô ta định làm gì vậy?” Anh ta nhíu mày, vô thức kéo Lộ Túy lại.
“Cho dù mày có hỏi tao, tao cũng không biết.” Lộ Túy không biết gì lắc đầu.
Đúng lúc đó tiếng còi bắt đầu hiệp hai vang lên.
Nguyên Dã không quay đầu lại, đợi đến khi Văn Chỉ Yên xông vào sân thì anh mới nhíu mày, “Anh Nguyên Dã! Có chuyện rồi anh Nguyên Dã!”
Giọng nói của Văn Chỉ Yên không còn cố tình làm bộ làm tịch như thường ngày. Cô ta cầm điện thoại, thở hổn hển chạy đến trước mặt Nguyên Dã, “Anh Diễn gọi điện cho anh nhưng không ai nghe, chị Yểu…”
Nguyên Dã không kiên nhẫn, cũng không để Văn Chỉ Yên trong lòng, nhưng không ngờ lại nghe thấy tên Nguyên Yểu từ miệng cô ta.
“Chị tôi làm sao?” Anh nghiêm mặt, ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô ta, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra ánh sáng sắc bén.
Văn Chỉ Yên chưa từng tiếp xúc gần với Nguyên Dã, cảm giác đau đớn từ tay truyền đến khiến tim cô ta đập thình thịch. Thêm vào đó là những gì vừa nghe thấy, cô ta không khỏi thêm phần hoảng loạn.
Cô ta cắn môi, nói lắp bắp, “Chị Yểu… đang cấp cứu ở bệnh viện, hình như không… cứu được…”
Nguyên Dã nhíu mày, toàn thân lộ rõ sự tức giận không thể che giấu.
“Cô thử nói thêm một câu nữa xem?” Rõ ràng vài ngày trước khi họ gặp nhau chị ấy vẫn ổn, làm sao anh có thể tin lời Văn Chỉ Yên.
“Em không lừa anh…” Văn Chỉ Yên biết anh đang không vui, giọng nói yếu dần, “Là thật mà.”
Nhưng chưa kịp để Văn Chỉ Yên giải thích thêm, Nguyên Dã đã buông tay cô ta rời khỏi sân đấu.
Anh bước đi càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Đừng là thật nhé?” Lộ Túy và Cố Mân Hựu nhìn nhau, lập tức quên cả trận đấu chưa kết thúc, lấy túi của Nguyên Dã rồi đuổi theo.
Khán giả trên khán đài cũng phát hiện có gì đó không đúng, tò mò nhìn theo hướng Nguyên Dã rời đi.
“Cố Mân Hựu, chúng mày định đi à?” Hứa Phùng Sinh nhíu mày, tiến lên bắt lấy Cố Mân Hựu.
“Có chuyện đột xuất.” Cố Mân Hựu cũng không kịp giải thích nhiều, đẩy tay anh ta ra rồi đi, “Coi như tao thua, tao không chơi bóng thắng được mày.”
Hứa Phùng Sinh thấy họ vội vã cũng không bắt bẻ.
“Đợi em với.” Văn Chỉ Yên hoàn hồn, chạy theo.
Nguyên Dã gần như chạy một mạch đến cổng trường.
Một giờ chiều, mặt trời chói chang treo lơ lửng trên bầu trời. Áo bóng đá trên người anh ướt đẫm mồ hôi, khiến anh càng thêm bực bội.
Nguyên Yểu lớn hơn anh mười mấy tuổi.
Nguyên Đạc và Mạnh Bội Linh không thuộc kiểu người lo cho gia đình. Phần lớn tuổi thơ của Nguyên Dã đều do Nguyên Yểu chăm sóc. Dù anh càng ngày càng lớn, mối quan hệ giữa anh và Nguyên Yểu vẫn thân thiết hơn so với cha mẹ.
Có lẽ vì mối liên kết chặt chẽ này, anh không thích Lục Diễn Chi. Điều này từ lần đầu anh gặp Lục Diễn Chi khi mới chín tuổi đã không thể thay đổi.
Cơ thể của Nguyên Yểu luôn không tốt, hai năm gần đây càng tệ hơn.
Mối quan hệ giữa chị ấy và Lục Diễn Chi dường như cũng gặp vấn đề, nhưng Nguyên Yểu không muốn nói chuyện này với anh, nên anh cũng không hỏi nhiều.
Anh không biết Lục Diễn Chi chăm sóc người khác thế nào, mà có thể khiến chị anh, một người mạnh khỏe, trở nên như vậy.
Nguyên Dã đang suy nghĩ, vừa bước ra khỏi cổng nhỏ đã va phải một cô bé.
Nếu là bình thường, anh có lẽ sẽ tránh những cô gái cố tình làm phiền, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, cô bé lại rất nhỏ nhắn, anh vô thức che chở cô.
Cô bé không cao, mặc đồng phục mùa xuân của tiểu học phụ thuộc.
Áo sơ mi cổ thủy thủ màu trắng được nhét vào váy dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, cơ thể mảnh khảnh yếu ớt, tóc ngắn uốn sóng chạm miệng, tóc hai bên tai che khuất xương hàm, một bên được kẹp ra sau đầu.
Dường như cô bé sinh ra đã có làn da trắng, khuôn mặt non nớt tinh tế không có chút khuyết điểm, đôi má ửng hồng tự nhiên vì nóng như một nét chấm phá.
“Xin lỗi.” Nguyên Dã không có tâm trạng thưởng thức, đỡ cô bé đứng vững rồi vội vàng rời đi.
Giọng anh thấp, lướt qua tai khiến Minh Yểu nhìn theo anh một cái, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng anh.
Cô bé đến để đưa đồ cho Dương Hạo Lạc, đang định hỏi đường thì va phải người.
Đáng tiếc không nhìn rõ mặt.
Minh Yểu cũng không để tâm, quay đầu trò chuyện với bảo vệ.
“Chà, cô bé này thật đáng yêu!” Cố Mân Hựu từ xa đã thấy cảnh này, tiện tay chụp một tấm ảnh.
Càng tiến tới, càng kinh ngạc với nhan sắc của cô bé hơn.
Nếu không vì chuyện của Nguyên Yểu, khi thấy cô bé hỏi đường, anh ta đã muốn tiến tới dẫn đường cho cô bé rồi.
“Đồ biến thái.” Lộ Túy chê bai đẩy Cố Mân Hựu một cái, “Cả loli mà cũng không tha.”
Cố Mân Hựu không chút xấu hổ, nói một cách đương nhiên: “Tao chỉ thích những cô gái dễ thương thôi mà.”
“Thôi nào, đi nhanh lên.” Lộ Túy không định nghe Cố Mân Hựu ba hoa, kéo anh ta ra khỏi trường.
Cố Mân Hựu còn quay đầu nhìn lại nhiều lần, chỉ khi thấy Văn Chỉ Yên mới thu lại ánh mắt.
“Này, chờ em với.” Văn Chỉ Yên cuối cùng cũng đuổi kịp họ ở cổng trường.
Cô ta nắm chặt tay Lộ Túy không buông, “Em đi cùng các anh.”
“Đại tiểu thư, đừng gây thêm rắc rối nữa.” Cố Mân Hựu khác Lộ Túy, anh ta không chịu được Văn Chỉ Yên, “Cô nghĩ xem lúc nãy anh ấy có biểu cảm gì khi cô nói, bây giờ còn chạy đi gặp anh ấy, chẳng phải anh Dã càng ghét cô hơn sao?”
Văn Chỉ Yên nghe thấy thì ngẩn người. Nhân lúc này, Cố Mân Hựu kéo Lộ Túy chạy nhanh.
Hai người đón taxi bên đường, đến bệnh viện.
Nguyên Dã đến sớm hơn họ.
Bệnh viện tư nhân Nhân Đức là tài sản của Lục Diễn Chi, anh khá quen thuộc nơi này.
Không có những lời nói dối, chỉ có sự thật trần trụi.
Lục Tinh Nguyên bé nhỏ run rẩy trong lòng Mạnh Bội Linh, hiểu chuyện đến mức không khóc to.
Mạnh Bội Linh nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé, nói gì đó bằng giọng ấm áp, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Nguyên Đạc vừa ra khỏi phòng phẫu thuật. Ông không nói gì, giơ tay tát Lục Diễn Chi một cái.
Mắt Lục Diễn Chi hơi đỏ, cúi đầu không nói, bên má trái hiện lên dấu tay nhạt.
Ngoài trời nắng gắt, nhưng với Nguyên Dã của hôm nay, dường như chỉ còn lại bóng đêm vô biên.
Nhiều năm sau nhớ lại, anh vẫn nhớ rõ sự u ám lúc này.
Nguyên Dã không biết mình từng gặp Minh Yểu, nhưng Cố Mân Hựu lại nhớ ra.
Hôm đó đúng vào ngày giỗ thứ mười của Nguyên Yểu. Nguyên Dã lái xe đưa Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên đến nghĩa trang ngoại ô phía bắc.
Năm nay Lục Tinh Nguyên mười bảy tuổi, cùng tuổi với Nguyên Dã lúc trước.
Cậu bé trong những năm này lớn nhanh, chàng trai trắng trẻo trong bộ đồ đen, bóng dáng gầy gò giữa núi rừng xanh biếc, thêm vài phần trưởng thành.
Nguyên Dã và Minh Yểu đứng cách đó không xa, để lại đủ không gian cho cậu ấy.
Tuy Lục Diễn Chi đã hàn gắn mối quan hệ với họ, nhưng vẫn chọn đến một mình để tưởng niệm bà.
Ông ấy đến sớm hơn họ, bia mộ được lau chùi, bó hoa bên cạnh nở rộ.
“Lúc đó anh cũng tầm tuổi Tiểu Nguyên đúng không?” Minh Yểu bất ngờ hỏi.
Cô đã xem ảnh của Nguyên Dã trước đây, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ xấu, không khó tưởng tượng thời thiếu niên của anh rực rỡ như thế nào.
“Ừ.” Nguyên Dã khẽ gật đầu, tay phải đặt lên vai cô, “Em đã tốt nghiệp tiểu học chưa?”
“Hình như chưa… Xem ra anh già thật.” Minh Yểu không nhịn được cười, bị Nguyên Dã véo má mới chịu thôi.
Thật ra họ chỉ cách nhau bảy tuổi kém vài tháng.
Câu hỏi này không được Nguyên Dã chào đón, tránh được thì tránh. Anh định nói gì đó với Minh Yểu, nhưng điện thoại trong túi đã rung lên trước.
Là Cố Mân Hựu.
Nguyên Dã vốn không muốn nghe, nhưng vì sự kiên trì của anh ta mà cau mày.
“Đột nhiên tôi phát hiện ra trước đây chúng ta đã gặp chị dâu nhỏ.” Giọng Cố Mân Hựu mới mẻ từ đầu dây bên kia.
Anh ta không thiếu tiền, lười xóa ảnh, luôn lưu trữ tự động trên đám mây. Ban đầu anh ta cũng không định xem lại, hôm nay tình cờ tìm một bức ảnh cũ, ai ngờ lại thấy Minh Yểu.
“Khi nào?” Nguyên Dã khẽ động lòng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
“Mười năm trước vào ngày này, tôi đã gửi ảnh cho anh rồi…”
Chưa kịp nói xong, Nguyên Dã đã cúp máy.
Anh mở khung chat với Cố Mân Hựu, nhìn thoáng qua đã nhận ra người trong ảnh.
Cô bé quay mặt về phía máy ảnh, gương mặt tinh tế thấp thoáng trong ánh sáng, đẹp đến như mơ.
Phải rồi.
Đây là cô bé của anh.
Trong những ngày u ám nhất, cô như một tia sáng.
— TOÀN VĂN HOÀN —