*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Minh Yểu mở ra một cuộc sống đại học đầy màu sắc. Hầu hết thời gian cô đều ở trong trường, bận rộn với huấn luyện quân sự, cố gắng hòa nhập vào tập thể và đối phó với đủ thứ việc không tên.
Rõ ràng, dự cảm của Nguyên Dã rất chính xác.
Ngay khi bắt đầu năm học, cơ hội gặp Minh Yểu thực sự ít đi rất nhiều, và lý do chính có lẽ là do—
Cô quá lười biếng?
Nếu Nguyên Dã không thường xuyên đến học viện mỹ thuật, có lẽ Minh Yểu cũng chẳng nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm anh.
Điều này khiến anh không thể không nản lòng nhưng vẫn vui vẻ cam chịu, nhưng với tính cách của Nguyên Dã, anh không thể ngồi yên được.
Suy nghĩ mãi, anh quyết định không thể tiếp tục bị động như vậy được nữa, dự định tìm một thời gian để tạo bất ngờ cho Minh Yểu.
[Tiết Linh Tử: Chị em ta đã lâu không gặp, em gái không nhớ chị sao?]
[Tiết Linh Tử: Thứ bảy này chị đây dẫn em gái đi nghe nhạc sống, em gái có đi không?”
Minh Yểu nhận được tin nhắn từ Tiết Linh Tử khi vừa ra khỏi giảng đường. Vừa tan học không lâu, xung quanh cô là tiếng ồn ào của các sinh viên qua lại.
“Đinh Hữu Đình đẹp trai quá đi, au áu áu tại sao anh ấy lại có thể đẹp trai như vậy?” Bạn cùng phòng – Diệp Minh bước vài bước đến bên Minh Yểu, vỗ nhẹ vào cánh tay cô.
Dù lực không mạnh, Minh Yểu vẫn bị làm phiền đến mức phải chịu thua.
“Giờ cậu quay lại rồi bắt chuyện với anh ấy vẫn kịp đấy.” – Cô nói đùa.
Đinh Hữu Đình là sinh viên mới của khoa hội họa sơn dầu, với nét mặt thanh tú và nho nhã đã thành công thu hút khá nhiều cô nàng.
Hai khóa học chung của hai chuyên ngành của họ tình cờ trùng nhau, Diệp Minh đã nhắc đến Đinh Hữu Đình suốt cả buổi học.
“Cũng được, nhưng không cần thiết. Tớ chỉ nói vậy thôi, đâu có ý định bỏ rừng mà theo một cây chứ. Hơn nữa…” Diệp Minh nhìn quanh, rồi ghé sát vào tai Minh Yểu nói nhỏ: “Nghe nói cậu ấy thích cậu đó.”
Diệp Minh nói với giọng có chút ghen tị. Cô ấy tò mò quan sát biểu cảm của Minh Yểu, nhưng lại bị nét mặt hoàn hảo của cô làm cho mê mẩn.
“Nếu tớ mà là con trai, tớ cũng thích cậu.” Diệp Minh thở dài một cách mơ màng.
Trước đây Minh Yểu đã quen với sự quấy rối từ Tiết Linh Tử, không ngờ Diệp Minh còn dữ dội hơn.
Cô liếc mắt trách móc nhìn cô bạn rồi nói như kiểu khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra: “Nếu là vậy, chắc tớ sẽ không thích cậu đâu.”
“…” Đau lòng quá, chị em à.
Diệp Minh ôm lấy cánh tay Minh Yểu không buông, “Không sao, nghĩ đến việc cậu cũng không thích Đinh Hữu Đình thì tớ thấy cân bằng rồi. Vậy tới khi nào cậu mới dẫn bạn trai cậu đến cho tớ xem nhé? Nếu không đẹp hơn Đinh Hữu Đình thì…”
Minh Yểu nghe hồi lâu, không hiểu Diệp Minh lấy sự cân bằng này từ đâu ra.
Diệp Minh không có ở ký túc xá trong ngày đăng ký nhập học, người duy nhất gặp Nguyên Dã là Tô Di Quân cũng hết lời khen ngợi anh.
Cộng thêm những bài viết trên diễn đàn, Diệp Minh thực sự rất tò mò về Nguyên Dã.
“Anh ấy đẹp hơn Đinh Hữu Đình.” Minh Yểu nghĩ đến khuôn mặt quyến rũ của Nguyên Dã, bật cười.
“Chậc chậc chậc.” Diệp Minh nâng cằm Minh Yểu, ngạc nhiên thốt lên. “Nếu không đẹp thì thật không xứng với khuôn mặt rạng rỡ của cậu.”
Minh Yểu bực mình vỗ nhẹ tay Diệp Minh, hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ.
Cô trả lời đơn giản với Tiết Linh Tử, không ngờ mình đang rơi vào kế hoạch bất ngờ của ai đó.
[Minh Yểu: Đồng ý.]
[Minh Yểu: Là buổi biểu diễn của ai vậy?]
[Tiết Linh Tử: Đừng hỏi.]
[Tiết Linh Tử: Hỏi là đẹp trai lắm.]
Nguyên “đẹp trai” Dã tìm đến những người bạn nhạc sĩ thân quen, tập luyện vài bài hát để hát tặng Minh Yểu.
Người ta nói chơi nhạc dễ tìm bạn gái, dù có xấu đến mấy cũng có người theo đuổi, nhưng Nguyên Dã đã nâng tầm nhan sắc của giới nhạc rock lại không quan tâm đến điều đó, vừa khiến người khác mê mẩn vừa khiến họ đau lòng.
Các nhạc sĩ được mời đến giúp đỡ nghe nói Nguyên Dã có bạn gái, ai nấy đều ngạc nhiên không khép miệng được, “Ai mà có thể cưa đổ Nguyên Thần của chúng ta vậy?”
Ai cũng biết những năm qua Nguyên Thần luôn lạnh lùng, không gần gũi phụ nữ, dù có người đẹp đến gõ cửa cũng bị anh trả về nguyên trạng.
Đến nỗi có vài cô gái bị từ chối còn lan truyền tin đồn anh thích đàn ông. Kết quả là có vài chàng trai hiểu lầm, chạy đến tỏ tình với anh.
Dĩ nhiên, cuối cùng họ cũng bị anh từ chối nốt.
Bây giờ nghe nói Nguyên Dã đã biết yêu, làm sao họ không tò mò được.
“Gấp gì chứ? Thứ bảy này sẽ biết thôi.” Lộ Túy không quan tâm nói.
“Tôi đã nói sao Nguyên Thần lại muốn làm cái trò này, hóa ra là yêu thật. Vậy lần này là cầu hôn hay gì? Anh tiết lộ chút đi để tôi còn chuẩn bị.”
Lộ Túy nhìn vào ánh mắt tò mò của anh ta, cuối cùng cũng phá vỡ hy vọng của anh ta: “Không phải cầu hôn, chỉ là thể hiện tình yêu thôi.”
Anh ta cũng rất bực mình. Mớ công việc lộn xộn ở công ty đã đủ làm anh ta đau đầu, cuối cùng còn bị Nguyên Dã kéo đến đánh trống.
Rồi trống còn chưa đánh, đã bị cho ăn “cơm chó” đến cả đau bụng
“…” Thật cao cấp quá, cảm xúc chuyên nghiệp tận tâm của anh ta có chút phức tạp.
Cuối cùng anh ta nhớ ra một chuyện, không nhịn được chia sẻ với Lộ Túy, “Nghe nói gần đây Đinh Gia Thụ có vẻ không ổn.”
“Anh ta mới ký với Tân Thanh nửa năm trước mà?” Lộ Túy ngạc nhiên nhìn anh ta.
Tân Thanh là một công ty hàng top trong ngành âm nhạc. Ngụ ý là hỏi sao Đinh Gia Thụ lại không ổn.
“Haizzz. Không phải chuyện đó, nghe nói bạn gái cũ của anh ta tố cáo anh ta đạo nhạc và lừa đảo trên mạng.”
Dù sao cũng từng là thành viên của cùng một ban nhạc, Lộ Túy nghe xong không khỏi có chút cảm khái.
Lần cuối gặp Đinh Gia Thụ là khi anh ta quảng bá bài hát mới của mình ở Mê Vụ, dù sau đó đã bị họ đuổi ra nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt.
Với tính cách của anh ta mà gặp chuyện này, e rằng sẽ muốn đánh chết cô bạn gái cũ kia. Quan trọng nhất là chuyện này xảy ra, Tân Thanh có lẽ sẽ đánh giá lại giá trị của Đinh Gia Thụ.
“Anh ta quá ngông cuồng, nếu…” Lộ Túy không nhịn được thở dài.
Nguyên Dã đang ghi lại lời bài hát, quay đầu nhìn họ với ánh mắt sắc bén, “Xong hết rồi à mà ngồi đây nói linh tinh?”
Anh vốn định tối nay đến học viện mỹ thuật tìm Minh Yểu, kết quả là nghe cô nói bạn cùng phòng có bạn trai mời ăn cơm.
Excuse me?
Chẳng lẽ anh không xứng đáng được mời khách ăn cơm sao?
Ai cũng là bạn trai của cô mà.
Nguyên Dã đang tức giận, còn đụng phải hai người ngốc nghếch này.
Lộ Túy cười gượng, ngoan ngoãn ngồi lại sau bộ trống.
Đến khi buổi tập kết thúc, Nguyên Dã nhận được cuộc gọi của Minh Yểu (nhấn mạnh), tâm trạng tồi tệ của anh mới tan biến.
“Em vừa gặp cô Mạnh.” Minh Yểu nói, còn chút sợ hãi.
Nguyên Dã bước ra khỏi phòng tập, đứng trên ban công nghe giọng Minh Yểu.
Anh dựa vào lan can, giọng nói đẹp đẽ trong ánh hoàng hôn yên tĩnh và ấm áp, “Em ở quảng trường Tinh Hòa?”
“Vâng.” Minh Yểu nói khẽ, “Cô Mạnh tặng em một đôi khuyên tai, hình như là năm con số… anh nói xem ý của bà ấy là gì?”
Trình độ của Minh Yểu dĩ nhiên không bằng Mạnh Bội Linh. Vì vậy vừa chia tay Mạnh Bội Linh, cô đã tìm cớ gọi cho Nguyên Dã.
“Thích em.” Nguyên Dã cười khẽ, đôi mắt dài hẹp tràn đầy cưng chiều.
Minh Yểu:?
Em ít học, anh đừng lừa em.
Nguyên Dã lâu không nghe Minh Yểu đáp lại, anh hứng thú nói đùa: “Bà ấy nghĩ thông suốt rồi, đang đợi chúng ta chia tay.”
Minh Yểu:???
Có thể nói chuyện đàng hoàng không?
“Vậy em trả lại khuyên tai cho bà ấy nhé?” – Minh Yểu không hiểu, cảm thấy khuyên tai của Mạnh Bội Linh thật nóng bỏng tay.
“Anh đùa thôi.” Nguyên Dã cười lắc đầu, chỉ muốn ôm cô ngay lập tức, “Đã tặng rồi thì là của em. Lần trước gặp bà ấy, không phải bà ấy đã nói rõ ràng rồi sao?”
Mạnh Bội Linh thực sự đã xin lỗi cô. Minh Yểu nghĩ lại, vẫn cảm thấy khó tin.
Vậy thật sự là cô nghĩ nhiều sao?
Cô cúi đầu nhìn chiếc hộp nhung nhỏ trong tay, hình ảnh nụ cười của Mạnh Bội Linh lại hiện lên trong đầu.
“Vâng.” Minh Yểu đáp, cảm giác bất an trong lòng dần dần được anh xoa dịu.
“Em phải đi ăn tối với bạn cùng phòng à?” Nguyên Dã vốn muốn tìm cô, nghe cô nói vậy càng muốn gặp cô hơn.
Không có lý nào Mạnh Bội Linh có thể tình cờ gặp cô, còn anh lại chỉ có thể chờ đợi.
“Xong rồi báo anh nhé.” – Nguyên Dã ngẩng đầu, nhìn vào ánh hoàng hôn, “Anh sẽ đến đón em.”
“Không cần đâu, em đi cùng họ về là được rồi.” – Minh Yểu lắc đầu từ chối ý tốt của anh.
Cô chỉ đơn thuần không muốn anh vất vả, nhưng người ở đầu dây bên kia không nghĩ vậy.
Nguyên Dã ủ rũ ngay lập tức, buồn bã nói: “Anh có khó coi đến vậy sao?”
“Sao lại vậy?” Minh Yểu không hiểu, “Nếu anh mà khó coi, người khác phải làm sao đây?”
Câu này khiến Nguyên Dã rất hài lòng.
Anh cong môi, nói ra ý định của mình, “Vậy tìm thời gian mời các bạn cùng ký túc xá của em đi ăn cơm đi.”
“Được.” Lần này Minh Yểu không từ chối.
Ký túc xá của cô có bốn cô gái, hiện tại chỉ còn Diệp Minh là độc thân.
Cô và Tô Di Quân đều đã có người yêu trước khi nhập học, chỉ có cô bạn hôm nay là mới bắt đầu thích một bạn nam cùng ngành ngay khi vừa khai giảng.
Bạn trai của Tô Di Quân đã mời các cô ăn tối từ tuần trước. Nếu tính theo lượt, thì đã đến lượt Nguyên Dã.
Rõ ràng từ trước đến nay đều là Nguyên Dã tự mình suy nghĩ lung tung, lo được lo mất. Nhưng điều này cũng không phải không có lợi, ít nhất là buổi biểu diễn đặc biệt mà anh chuẩn bị chính là từ những suy nghĩ đó.
–
Thời gian trôi nhanh, tối thứ bảy, phố Trường Lạc đang rất nhộn nhịp.
Minh Yểu phát hiện nơi này gần nhà hàng Pháp của Nguyên Dã, khu này chủ yếu là các tòa nhà cổ điển kiểu châu Âu, khi đèn đêm sáng lên lại càng lãng mạn.
“Vậy ban nhạc này thế nào? Chúng ta đến sớm quá à?” Minh Yểu tò mò bước vào livehouse.
Trước đây cô chưa từng đến đây, sau khi vào lại rất thích phong cách trang trí. Nhưng ai đó nói cho cô biết đi, tại sao ngoài cô và bạn mình ra thì không có khán giả nào khác hết vậy?
Ban nhạc này phải nugu* thế sao?
*nugu: ám chỉ những nhân vật tầm thường, vô danh, chẳng ai biết đến trong showbiz.Tiết Linh Tử bị Minh Yểu kéo đến cũng cảm thấy bất lực, không thể nói thẳng là ai đó đặc biệt chuẩn bị cho cô được, phải không?
Vì vậy, cô ấy giả vờ nói dối, “Chắc là vậy? Còn một chút nữa mới bắt đầu mà.”
“Vậy cậu giới thiệu ban nhạc này cho tớ đi?” Minh Yểu thực sự ngạc nhiên khi Tiết Linh Tử đột nhiên mời cô nghe nhạc, dường như sau band của Nguyên Dã, cô không nghe nói Tiết Linh Tử chú ý đến ban nhạc nào nữa.
“Gấp cái gì? Đợi chút là biết ngay.” Tiết Linh Tử đau lòng nhưng vẫn phải tỏ ra tinh nghịch, nháy mắt với Minh Yểu, “Đảm bảo không làm cậu thất vọng.”
Minh Yểu nghĩ trong lòng: Mình tin cậu mới lạ.
Đến giờ phút này, cô cũng mơ hồ biết đây là một sắp xếp đặc biệt. Tiết Linh Tử không nói, cô cũng không tiếp tục hỏi.
Tiết Linh Tử thở phào nhẹ nhõm.
May mà buổi biểu diễn này là chuẩn bị cho Minh Yểu, chẳng bao lâu sau khi họ đến, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Đèn sân khấu tối dần, cùng lúc đó, một ánh sáng ấm áp chiếu lên sân khấu.
Tiết Linh Tử đã xem video biểu diễn của ban nhạc Pinto. Nhiều người cho rằng biểu diễn live unplugged* cần có ánh sáng và dàn dựng sân khấu hỗ trợ, nhưng Nguyên Dã không cần, vì dù chỉ có một mình, anh cũng có thể kiểm soát toàn bộ khán phòng.
*Unplugged được hiểu là các chương trình biểu diễn ca nhạc không sử dụng thiết bị điện tử cũng như các thiết bị hỗ trợ âm thanh. Phong cách biểu diễn này khá mộc mạc, giản dị và chân thật nhất nhưng đến nay rất hiếm ca sĩ chọn lựa để làm lối đi riêng.Dù Minh Yểu đã có dự cảm nhưng khi nhìn thấy Nguyên Dã, cô vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên.
Trên sân khấu, Nguyên Dã mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và sạch sẽ, ôm cây đàn guitar, ngồi trên ghế, trước mặt là một chiếc micro đứng.
Những người nhạc công bên cạnh, Minh Yểu không biết tên và cũng không cảm thấy tò mò, lúc này trong mắt cô chỉ còn mỗi anh.
Đây là lần đầu tiên Minh Yểu nghe Nguyên Dã hát, gần như ngay khi anh cất giọng, cô đã điên cuồng cảm động.
“The stars shine, ur eyes catch mineThen ur light is all I can seeCould there be one less angel in heavenCome to one less angel in heavenDưới ánh sao đôi mắt em chạm vào mắt anhÁnh sáng của em là tất cả những gì anh thấyCó phải đã ít đi một thiên thần trên thiên đườngCó phải đã có một thiên thần đến trần gian”Dưới sân khấu tối đen như mực, anh như mở kính nhìn ban đêm, ánh mắt chính xác rơi vào cô.
Cô ngẩng đầu, như chim di cư khao khát bay cao.