Trước khi khai giảng, Minh Yểu đưa Lục Tinh Nguyên về Cộng Giang Viên.
Lục Tinh Nguyên không hề muốn rời xa Minh Yểu, cậu còn tính toán rằng Thủ phủ số 1 cũng không quá xa trường trung học số ba, hay là về nhà nói với Lão Lục cho hai chị em họ sang đó ở.
Đáng tiếc, vừa tiết lộ ý định này đã bị Minh Yểu từ chối ngay.
Bị từ chối, Lục Tinh Nguyên vẫn không nghĩ đến là do Nguyên Dã, ngược lại hào hứng bàn bạc đối sách với anh, nhưng Minh Yểu kiên quyết, hai cậu cháu cũng bó tay không có cách nào.
Hôm đó theo thường lệ, Nguyên Dã lái xe đưa họ về nhà họ Lục. Vì biết Minh Yểu sẽ đến, Lục Diễn Chi đã sớm dặn dò dì Trần chuẩn bị những món cô thích ăn, chờ đợi trong phòng khách.
Chờ một hồi, chờ đến tận sau bữa trưa. Khi xe của Nguyên Dã lái vào vườn, Lục Diễn Chi lại trốn vào phòng làm việc.
Dì Trần vừa buồn cười vừa thở dài.
Bà ấy chưa từng gặp Minh Nguyệt, nhưng thầm nghĩ có thể nuôi dạy Minh Yểu như vậy, mẹ cô chắc hẳn là một người tài giỏi.
“Dì Trần.” Vừa vào cửa, Lục Tinh Nguyên đã gọi một tiếng, “Lão Lục đâu rồi?”
“Ông Lục đang ở trong phòng làm việc.” Dì Trần mỉm cười, vừa hay thấy Minh Yểu và Nguyên Dã một trước một sau bước vào.
“Vậy cháu đi tìm ông ấy trước.” Lục Tinh Nguyên nhanh chóng vào phòng làm việc.
Dì Trần nhìn Minh Yểu một chút xuất thần.
Bà vốn đã cảm thấy Nguyên Dã đối với Minh Yểu có tình cảm khác thường, hôm nay vừa nhìn, lại thấy hai người họ trông thật xứng đôi.
Nguyên Dã mặc bộ đồ jumpsuit nam liền thân màu trắng, chiếc thắt lưng cao càng làm nổi bật tỷ lệ cơ thể tuyệt vời của anh.
Minh Yểu thì mặc một chiếc váy liền không tay màu trắng, chân váy hơi phồng, thiết kế nơ bướm ở dây đeo vai rất độc đáo.
Cả hai đều có làn da trắng mịn, sự kết hợp của hai màu trắng lạnh trông rất nổi bật.
Dì Trần chú ý thấy Nguyên Dã kéo tay Minh Yểu, ánh mắt cẩn thận mà bà ấy chưa từng thấy, ngược lại, Minh Yểu như không muốn để ý đến anh, đa phần là đang giận dỗi.
Dì Trần cũng biết đôi chút về Nguyên Dã, nhưng cũng không ngờ khi anh thích một người lại như vậy.
Còn về thân thế của Minh Yểu…
Nghĩ đến việc ngay cả Tiểu Nguyên cũng thích cô đến vậy, có lẽ đối với họ cũng không còn quan trọng nữa.
“Dì Trần.” Dì Trần còn chưa kịp hồi thần, đã thấy Minh Yểu bước đến cười với bà ấy.
Dì Trần vốn đã có cảm tình với Minh Yểu. Nghĩ đến lời dặn dò của Lục Diễn Chi, bèn hỏi: “Sáng nay đã hầm tổ yến, muốn uống một chút không?”
“Cùng uống với anh nhé?” Minh Yểu vừa định từ chối, Nguyên Dã đã nắm lấy cơ hội kéo tay cô.
Đương nhiên không phải anh tham ăn, chỉ là sợ Minh Yểu ở đây không thoải mái thôi.
Minh Yểu chưa kịp từ chối đã bị Nguyên Dã kéo vào phòng ăn.
“Ông chủ biết cháu sẽ về, đặc biệt bảo dì chuẩn bị.” Dì Trần mang đến hai chén tổ yến, còn không quên nói thêm một câu vì Lục Diễn Chi.
Trong “Thực Đơn Tùy Viên” có nói về tổ yến như sau: “Món này thanh khiết, không thể trộn lẫn với dầu mỡ; món này văn nhã, không thể lẫn với vật thô tục.”
*Thực Đơn Tùy Viên: là một cuốn sách nổi tiếng về ẩm thực của Trung Quốc, được viết bởi nhà văn và nhà ẩm thực Viên Mai vào thời nhà Thanh. Cuốn sách này được xuất bản lần đầu vào năm 1792 và được coi là một tác phẩm kinh điển trong văn học ẩm thực Trung Quốc. Thực Đơn Tùy Viên không chỉ là một tài liệu về ẩm thực, mà còn là một tài liệu lịch sử phản ánh văn hóa và lối sống của người Trung Quốc vào thời nhà Thanh.Dì Trần làm món tổ yến đường phèn đơn giản nhất, vì trời nóng nên bà ấy đặc biệt để lạnh trong tủ một lúc, đến khi Minh Yểu đến thì nhiệt độ vừa phải.
“Xem ra ông ấy cũng có tâm đấy.” Nguyên Dã nhướng mày.
Anh mở nắp, chủ động cầm thìa muốn đút cho Minh Yểu.
Trước mặt dì Trần, ánh mắt Minh Yểu đầy sự phản đối.
Nguyên Dã liếc mắt ra hiệu, dì Trần tự giác quay lưng rời khỏi phòng ăn.
“Sao anh lại thế?” Minh Yểu không hiểu Nguyên Dã bị gì, vừa đến nhà họ Lục đã muốn gây sự với cô.
Nhưng giọng điệu mềm mại của cô, cộng thêm việc cô cố ý hạ thấp âm lượng, ngay cả khi tức giận thì lọt vào trong tai Nguyên Dã cũng thật quyến rũ.
“Nghe lời.” Nguyên Dã cố chấp đưa thìa đến miệng Minh Yểu, “Đừng giận nữa được không?”
Anh còn không biết cô giận gì sao?
Minh Yểu bực bội đẩy tay Nguyên Dã, nhưng không đẩy ra được.
“Em không giận.” Cô hừ một tiếng, không muốn để ý đến anh nữa.
Làm sao Nguyên Dã tin được lời dối trá của phụ nữ chứ.
Nhưng trên mặt anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy anh đang đút cho em ăn, sao em không ăn?”
Minh Yểu tức vì anh và Lục Tinh Nguyên cùng một giuộc, nhưng cô không tính toán với Lục Tinh Nguyên mà trút hết giận lên anh.
Nguyên Dã cảm thấy mình thật oan ức.
Người giả bệnh là Lục Tinh Nguyên, anh cũng không làm gì sai mà?
“Để em tự ăn.” Minh Yểu bị ép ăn một miếng, quay đầu đi không nói gì.
Nguyên Dã sợ chọc cô giận, lập tức ngoan ngoãn thu tay lại.
Anh nghiêng người nhìn Minh Yểu, lấy một lọn tóc dài của cô chơi đùa trong tay, “Lục Diễn Chi đã chuyển giao căn nhà dưới đó danh nghĩa con nuôi cho em rồi.”
“Hai người nói với ông ấy sao?” Minh Yểu dừng tay, quay đầu nhìn Nguyên Dã.
Những ngày này Lục Tinh Nguyên và Nguyên Dã toàn vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện này.
Cô không có cảm giác gì lớn, dù sao nếu cô không đồng ý thì họ cũng không thể ép buộc cô. Còn về Lục Diễn Chi, cô nghĩ họ sẽ không nói với ông ấy.
Nguyên Dã lắc đầu, “Chắc là ông ấy đã làm vậy sau khi em nhận được thông báo trúng tuyển.”
Anh còn nghe nói ban đầu Lục Diễn Chi định mua một căn nhà khác cho cô, chỉ là căn nhà ở Thủ phủ số 1 có chút đặc biệt.
Còn đặc biệt thế nào, Nguyên Dã cũng không đoán được lý do.
“Sao ông ấy lại…” Minh Yểu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Mấy tháng nay Lục Diễn Chi chăm sóc cô rất nhiều, biết trong lòng cô có khúc mắc, cũng không tỏ ra quá nhiệt tình. Phần lớn thời gian, ông ấy quan tâm cô còn hơn cả Lục Tinh Nguyên.
Đối với Lục Diễn Chi, một căn nhà chắc cũng không đáng là bao.
“Có lẽ bên trong có một số lý do.” Nguyên Dã vuốt tóc Minh Yểu, ánh mắt cưng chiều không giấu được, “Nếu tò mò, lát nữa em hỏi ông ấy là biết mà.”
Anh không định giúp Lục Diễn Chi, chỉ là cô gái nhỏ nhà anh sống không dễ dàng, từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha.
Nếu Lục Diễn Chi thật lòng muốn bù đắp, anh cũng không cần ngăn cản cô.
Nghe Nguyên Dã nói vậy, Minh Yểu hiểu ra. Cô thu hồi ánh mắt, trong đầu sắp xếp lại mối quan hệ giữa cô và Lục Diễn Chi.
“Chị.” Lục Tinh Nguyên vừa ra khỏi phòng làm việc đã chạy đi tìm Minh Yểu.
Thấy cô đã ăn gần xong, cậu ấy mới hớn hở nói: “Lão Lục bảo chị vào phòng làm việc.”
Sự tình ra khác thường tất có yêu quái.
Thường ngày nếu Lục Diễn Chi tìm Minh Yểu, Lục Tinh Nguyên không hề như thế này.
Minh Yểu lập tức nghĩ đến Thủ phủ số 1. Cô và Nguyên Dã nhìn nhau, thấy ánh mắt an ủi của anh, thoáng bình tĩnh lại đôi chút.
“Vậy chị vào xem sao.” Minh Yểu nói rồi đứng dậy đi vào phòng làm việc.
–
Phòng làm việc nằm ở cuối hành lang tầng một.
Trên sàn trải thảm dày, vừa mở cửa đã thấy giá sách âm tường phía trước, trên đó đầy ắp sách y học dày cộp. Toàn bộ căn phòng chủ đạo là màu trắng và màu gỗ tự nhiên, lại có cây xanh làm điểm nhấn, trông đơn giản và trang nhã.
Lục Diễn Chi ngồi nghiêng trên ghế sofa đơn thoải mái.
Sau lưng ông ấy là hai ô cửa sổ, ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa sổ chỉ chiếu xuống thảm.
Minh Yểu ngửi thấy mùi cô đơn từ bóng dáng ông ấy.
“Con đến rồi.” Lục Diễn Chi nghe tiếng quay đầu lại.
Ông ấy nhìn Minh Yểu một cách ôn hòa, như thể đã chờ đợi từ lâu.
Năm nay Lục Diễn Chi mới hơn bốn mươi, trông anh tuấn trầm ổn, đôi mắt đào hoa sâu thẳm có hồn. Không lạ khi đến giờ vẫn có nhiều phụ nữ say đắm ông ấy trong bộ đồ âu.
“Vâng.” Minh Yểu lấy lại tinh thần bước tới.
Gần đây cô và Lục Diễn Chi hòa hợp, sớm đã không còn phản cảm như lần đầu gặp mặt.
“Ba muốn trực tiếp giao căn nhà ở Thủ phủ số 1 cho con.” Lục Diễn Chi không vòng vo, đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đến trước mặt Minh Yểu.
Minh Yểu không ngờ Lục Diễn Chi lại thẳng thắn như vậy.
Cô nhíu mày, không khách sáo, “Con đã nói là không cần bù đắp cho con.”
Lục Diễn Chi tất nhiên hiểu Minh Yểu đang khó chịu điều gì.
Tính cách của con gái ông ấy rất giống Minh Nguyệt, dù Minh Nguyệt giao phó cô cho ông ấy, cô cũng không vì thế mà hạ thấp lòng tự tôn.
Những chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, Lục Diễn Chi không mong Minh Yểu sẽ quên đi. Cũng may con trai ông ấy không bận tâm, đối xử với cô tốt hơn cả bản thân, thậm chí đến Nguyên Dã cũng…
Nếu không, ông ấy muốn chăm sóc cô có lẽ cũng khó có cơ hội.
Nhưng căn nhà này thì khác.
“Đây không phải là bù đắp.” Lục Diễn Chi chậm rãi nói, “Thủ phủ số 1 bắt đầu xây dựng từ năm 2015, trước đó là một khu cũ kỹ, nhà đầu tư thu mua lại khu đó để xây dựng lại… Ba và mẹ con từng sống ở đó.”
Mỗi đôi vợ chồng oan gia đều có thời gian ngọt ngào, Lục Diễn Chi và Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Họ là bạn cùng lớp đại học, vừa vào trường không lâu đã yêu nhau, sau đó vẫn luôn ổn định. Năm hai, Lục Diễn Chi chuyển ra ngoài sống, đến năm ba Minh Nguyệt mới chuyển ra sống chung với ông ấy.
Cho đến khi Lục Diễn Chi đưa Minh Nguyệt về ra mắt ba mẹ, họ mới dần nảy sinh mâu thuẫn.
Nhà họ Lục gặp khó khăn, ba mẹ Lục không muốn chấp nhận một nàng dâu không có gia thế, không thể hài lòng với bạn gái của Lục Diễn Chi.
Dù không thể hiện quá rõ, nhưng Minh Nguyệt nhạy cảm, không thể không nhận ra. Sau đó bà đã nói với Lục Diễn Chi, ông ấy nói sẽ giải quyết, bà lại tin thật.
Điều này không khó để thấy Minh Nguyệt khi đó tin tưởng Lục Diễn Chi đến mức nào.
Đáng tiếc là chẳng bao lâu sau Lục Diễn Chi đã phụ lòng tin của bà. Ông ấy dần ít nhắc đến gia đình ở trước mặt bà, vì thế họ đã cãi nhau một trận ra trò.
Ban đầu Minh Nguyệt không biết về khủng hoảng của gia đình Lục Diễn Chi, khi biết thì vội vàng đi tìm ông ấy. Nhưng bà không ngờ lại bắt gặp cảnh Lục Diễn Chi và Nguyên Yểu trò chuyện vui vẻ.
Dù không có hành động thân mật, nhưng bà không thể bỏ qua ánh mắt ngưỡng mộ của Lục Diễn Chi.
Minh Nguyệt tức giận đề nghị chia tay.
Lục Diễn Chi và Nguyên Yểu chỉ là bạn, làm sao ông ấy đồng ý chia tay với bà được. Sau đó ông ấy đã cố gắng hàn gắn vài lần nhưng đều bị sự lạnh lùng của Minh Nguyệt ngăn lại.
Sau này Minh Nguyệt biết mình mang thai nên mới đi tìm Lục Diễn Chi.
Nhưng bà lại thấy Lục Diễn Chi và Nguyên Yểu đi cùng nhau, thêm vào tin đồn bên ngoài nói Lục Diễn Chi sắp đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Nguyên.
Nghĩ đến việc mình đã đề nghị chia tay, Minh Nguyệt mất đi dũng khí xuất hiện trước mặt Lục Diễn Chi.
Từ trước đến giờ bà là kiểu người không chấp nhận sự dối trá, điều bà quan tâm là tình cảm của họ trong mấy năm qua đã không chịu nổi bất kỳ thử thách nào.
Vì thế Minh Nguyệt làm thủ tục nghỉ học, không ai biết tin tức của bà.
Lục Diễn Chi từng tìm bà, cuối cùng cũng phải khuất phục trước áp lực, tiếp tục tiếp xúc với Nguyên Yểu.
Nhưng ông thực sự có thiện cảm với Nguyên Yểu, nếu không cũng không mù quáng nghe theo sắp đặt của gia đình, lâu dần cũng tự nhiên ở bên nhau.
Tình yêu pha lẫn tạp chất tuy không thuần khiết, nhưng Lục Diễn Chi cũng thích Nguyên Yểu, sau khi cưới họ cũng sống rất hòa thuận.
Chỉ là ai có thể nói Lục Diễn Chi không có chút hối tiếc?
Ông ấy và Minh Nguyệt, cuối cùng vẫn bỏ lỡ nhau.
Vì thế sau khi Nguyên Yểu biết đến sự tồn tại của mẹ con Minh Nguyệt thì đã chủ động đến gặp họ.
Nguyên Yểu không phải người hiếu thắng, Lục Diễn Chi có thể đoán được đại khái nội dung cuộc nói chuyện của họ.
Ông ấy biết Minh Nguyệt không muốn nhận sự giúp đỡ của họ, càng không muốn tiếp xúc nhiều, nên họ không đến làm phiền nữa.
Cơ thể Nguyên Yểu yếu ớt, không qua được một hai năm đã qua đời. Ngay cả Minh Nguyệt cũng không may bị tai nạn giao thông.
Nếu ở thời cổ đại, có lẽ ông ấy đã mang tiếng khắc vợ…
“Vậy nên ông đã mua căn nhà ở Thủ phủ số 1?” Minh Yểu lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Diễn Chi.
“Phải.” Lục Diễn Chi không do dự gật đầu.
“Con hiểu rồi.” Lần này Minh Yểu không từ chối nữa.
Cô nghĩ có lẽ cô đã hiểu đôi chút vì sao mẹ lại giao phó cô cho Lục Diễn Chi. Nếu Lục Diễn Chi mang theo hối tiếc, có lẽ Minh Nguyệt cũng sẽ hối hận?
Dù sao không ai biết, nếu khi Minh Nguyệt mang thai gặp lại Lục Diễn Chi, chuyện sẽ ra sao. Đồng thời Minh Nguyệt cũng hiểu rõ, Lục Diễn Chi yêu bà, chỉ là tình yêu bà không đủ lớn.
Minh Yểu nhìn khu vườn ngoài cửa sổ ngập tràn ánh nắng, đôi mắt như tranh vẽ tối tăm khó hiểu.
Cô có hơi nhớ Nguyên Dã.