“Không phải anh không quan tâm đến thể diện nữa rồi sao? Dày mỏng gì cũng không quan trọng nữa.” Nguyên Dã khẽ cười.
Vừa dứt lời, anh cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào vầng trán mịn màng của cô, cảm giác nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua. Minh Yểu không tự chủ được nhắm mắt lại.
Nguyên Dã nhếch môi cười, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mi mắt cô. Cô gái nhỏ anh thích căng thẳng đến mức lông mi run rẩy, khuôn mặt trắng như sứ hơi ửng đỏ, khiến ánh mắt anh càng thêm sâu sắc.
Anh nhẹ nhàng liếm môi, nụ hôn tiếp theo rơi xuống đôi môi hồng hào của Minh Yểu, mở ra đôi môi cô, tiến sâu vào để thưởng thức sự ngọt ngào của cô.
Lưỡi chạm vào nhau, sự dịu dàng như thấm vào tận xương tủy.
Đầu óc Minh Yểu choáng váng, không biết nên tiến hay lùi, điều này lại tạo điều kiện cho anh công thành đoạt đất.
Cô ở trong vòng tay anh mềm mại đến khó tin, Nguyên Dã ôm chặt cô hơn, như muốn hòa tan cô vào xương tủy. Nụ hôn của anh càng trở nên mãnh liệt, chỉ cảm thấy đôi môi của cô mềm mại và ngọt ngào như được thoa mật, làm sao cũng thấy không đủ.
Minh Yểu hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng vì không có lực nên bị Nguyên Dã nắm lấy bàn tay nhỏ.
Khi Nguyên Dã cuối cùng cũng chịu buông cô ra, Minh Yểu cắn môi nhìn anh giận dỗi pha chút thẹn thùng.
“Đừng cắn.” Nguyên Dã không chút đỏ mặt.
Anh giơ tay, ngón tay vuốt nhẹ qua môi cô rồi ấn nhẹ.
Như thể một công tắc nào đó đã được tắt, Minh Yểu lập tức thả lỏng đôi môi.
“Khụ khụ.” Tiếng ho phá vỡ bầu không khí mập mờ trong phòng ăn.
Lục Tinh Nguyên đứng không xa, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào con sói đuôi dài không biết xấu hổ.
Nhưng nhìn thấy Nguyên Dã như muốn ăn tươi nuốt sống Minh Yểu mà bản thân lại phá đám, trong lòng không khỏi lo lắng, “Cậu út… không phải cậu định đưa con đi học thêm sao?”
Ánh nắng mùa hè nhẹ nhàng chiếu vào mặt anh, đôi mắt phượng đen bóng của Nguyên Dã tràn đầy dịu dàng.
“Gấp gì chứ?” Anh xoa xoa sau gáy Minh Yểu, đỡ cô đứng vững rồi mới cười nói: “Hôm nay có kế hoạch gì không?”
Hai câu trước sau có sự khác biệt rõ ràng về ngữ điệu.
Tuy Lục Tinh Nguyên rất thích thấy Nguyên Dã cưng chiều Minh Yểu, nhưng so sánh thế này, cậu ấy lập tức trở thành con của nhà người ta, hoàn toàn không nhận được sự quan tâm.
Điều này khiến tâm trạng Lục Tinh Nguyên trở nên rất phức tạp. Cậu đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn không rời khỏi hai người kia.
Hừ!
Dù sao đi nữa, cậu cũng phải theo dõi biểu hiện tiếp theo của cậu út nữa chứ.
“Hôm nay phải vẽ bản thảo.” Đôi tai đỏ ửng của Minh Yểu dưới ánh nắng càng trở nên trong suốt, cô mở miệng, cuối cùng vẫn có chút không tự nhiên.
“Ừm.” Nguyên Dã đứng trước mặt Minh Yểu, nắm lấy tay nhỏ của cô lắc lắc, “Còn anh thì sao?”
Anh tỏ vẻ đáng thương chớp chớp mắt, như một đứa trẻ đang xin chiếc kẹo yêu thích, nhưng lại rất kiên nhẫn.
Lục Tinh Nguyên không nhịn được mà bật cười.
Nguyên Dã quay đầu nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy lập tức im lặng ngậm miệng làm động tác kéo khóa.
“Không phải anh phải đi làm sao?” Minh Yểu ngẩng lên nhìn anh.
“Hôm nay là thứ bảy.” Nguyên Dã bĩu môi, “Em quên rồi à?”
Minh Yểu thực sự đã quên mất. Cô chỉ nghĩ đến việc Lục Tinh Nguyên phải đi học, cũng không quan tâm hôm nay có phải ngày làm việc hay không.
Nguyên Dã thấy đôi mắt hoa đào long lanh của cô lóe lên vẻ bối rối, cuối cùng cũng nhân từ tha cho cô, “Em vẽ trước đi, anh sẽ đến tìm em sau.”
Lục Tinh Nguyên nhìn đến đây, cảm thấy chua xót đến mức đau cả răng.
“Cậu út?” Cậu không hài lòng thúc giục Nguyên Dã một tiếng, sợ rằng anh lại vì con đũy tình yêu quên mất đứa cháu ruột này.
Nguyên Dã không hề để ý đến thằng cháu.
Anh nắm tay Minh Yểu đưa cô về nhà, sau khi đóng cửa mới có thời gian quan tâm đến Lục Tinh Nguyên, “Không phải 9 giờ mới bắt đầu học sao? Sao cháu không đi sớm một chút?”
Lục Tinh Nguyên:?
Vừa nãy ai hỏi cậu gấp cái gì?
Cậu bị Nguyên Dã làm cho tức đến chóng mặt, hoàn toàn không nhận ra ý của anh là tại sao không đi sớm hơn, rồi tự mình ra ngoài.
–
Minh Yểu không biết những toan tính trong lòng hai cậu cháu này.Cô vừa vào nhà đã chui vào phòng làm việc.
Khu vực này là nơi có ánh sáng tốt nhất trong nhà. Trên kệ để đồ treo tường sắp xếp gọn gàng các tác phẩm truyện tranh của cô, trong đó có một bộ là giải thưởng Cá koi Lục trúng thưởng.
Nhìn xuống, trên bàn vẽ trắng là bản thiết kế nhân vật đã hoàn thành.
Hình ảnh nam chính trong tranh có năm sáu phần giống với Nguyên Dã, chỉ khác là đôi mắt cá chết.
Minh Yểu ngồi xuống chiếc ghế làm việc thoải mái, ngón tay lướt qua khuôn mặt của người trong tranh.
Cô nói phải vẽ bản thảo không phải để đối phó với Nguyên Dã.
Biên tập viên truyện tranh nói cuốn “Chạy về phía anh qua muôn vàn trăng sao” của cô bán rất chạy trong đợt đặt hàng trước, đã quyết định sẽ in thêm, đang thúc giục cô chuẩn bị tác phẩm mới.
Tác phẩm mới đã được định sẵn từ trước.
Minh Yểu đã có bản phác thảo, chỉ là lần cháy nhà trước đã thiêu hủy một số bản vẽ gốc của cô, gần đây cô mới vẽ lại.
Minh Yểu không thừa nhận rằng mình bị ảnh hưởng bởi Nguyên Dã. Nhưng không biết tại sao, mỗi lần cô cầm bút, người vẽ ra lại thành như vậy.
Cô bỗng thấy may mắn vì Nguyên Dã không biết thân phận của mình. Nếu không anh mà thấy được, tám phần anh sẽ đắc ý mà vẫy đuôi trước mặt cô.
Đúng vậy.
Minh Yểu đã sớm nhận ra sự thay đổi gần đây của Nguyên Dã, anh thực sự xem mình là chú cún con, nhập vai vào vai diễn này rất nhanh, lại còn có thể chuyển đổi giữa chú cún con và chú sói con bất cứ lúc nào.
Cô thở dài, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mình nhìn người trong tranh vô tình lộ ra vài phần say đắm.
Thời gian trong phòng làm việc trôi qua rất nhanh.
Bữa trưa của Minh Yểu là do Nguyên Dã nhờ người mang đến, sáng nay người này còn nói muốn đến tìm cô, nhưng chớp mắt đã đi chơi với đám công tử kia.
Cô tùy tiện trả lời Nguyên Dã vài biểu cảm rồi tiếp tục vùi đầu vào sáng tác. Đến khi con số trên màn hình điện thoại nhảy lên đúng 16 giờ, Minh Yểu mới đặt bút xuống.
Cô ngáp dài, thấy thông báo trên trang hiện ra thì giật mình, con sâu ngủ cũng bị đuổi đi mất.
[Mạnh Bội Linh: Tối nay Yểu Yểu có thời gian không?]
Mạnh Bội Linh muốn gặp cô vào hôm nay? Bà biết quan hệ của cô với Nguyên Dã rồi sao?
Một loạt dấu hỏi hiện lên trên đầu Minh Yểu.
Dù cô đã đồng ý thử một lần với Nguyên Dã nhưng cũng hiểu tính cách của anh, trừ khi anh chán ghét cô, nếu không sẽ không buông tay.
Thực ra Nguyên Dã làm bạn trai không có gì không tốt, ngược lại cô lại lo lắng quá nhiều.
Hôm nay tính là ngày đầu tiên họ ở bên nhau, lập tức gặp phụ huynh cũng hơi kích thích quá. Dù cô và Mạnh Bội Linh nói chuyện rất hợp, cũng không chắc bà không có chút khúc mắc nào với mình. Nhưng cũng không thể giấu Mạnh Bội Linh, dù sao cô cũng đã biết thân phận của bà từ trước, không thể không công bằng như vậy.
Hay là tự thú sớm, mong được khoan hồng?
Dù sao thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao*.
*Thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao: Câu này mang ý nghĩa rằng dù bạn có đối mặt hay tránh né, kết cục vẫn không thay đổi. Nó thường được dùng để khuyến khích người ta đối mặt với khó khăn hoặc nguy hiểm thay vì trốn tránh, vì trốn tránh cũng không giúp thoát khỏi tình cảnh khó khăn.Tệ nhất là chia tay?
Dù tình huống có khác nhưng vẫn không thoát khỏi nguyên tắc đau dài không bằng đau ngắn của cô.
Hừ.
Nếu được, Minh Yểu cũng không muốn làm gái hư. Hơn nữa, dường như cô càng ngày càng thích Nguyên Dã hơn.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, cửa bị mở ra từ bên ngoài. Minh Yểu hoàn hồn, vội vàng ném bản vẽ trên bàn vào ngăn kéo.
“Vẽ xong rồi à?” Nguyên Dã xách một túi bánh ngọt tinh xảo bước vào.
Đây là lần đầu tiên anh vào phòng làm việc của Minh Yểu.
Anh đã sớm biết cô có năng khiếu về mỹ thuật, đột nhiên có chút tiếc nuối vì trận cháy đó đã thiêu hủy những bức tranh của cô.
“Ừm.” Minh Yểu tùy ý đáp.
Cô vừa rồi còn nghĩ về anh, nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt, không hiểu sao lại hơi chột dạ.
Nguyên Dã kéo ghế ngồi cạnh Minh Yểu, tiện tay vuốt tóc cô, “Sao hồn vía lại đâu đâu thế?”
Minh Yểu không tránh tay anh.
Cô do dự một lát, vẫn bật màn hình điện thoại đưa cho Nguyên Dã xem.
Cô còn chưa trả lời tin nhắn của Mạnh Bội Linh.
Nguyên Dã vô tình lướt lên một chút, thấy một ảnh chụp màn hình Weibo. Anh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng họ nói chuyện rất vui, còn chia sẻ cho nhau những Weibo thú vị.
Nhưng thấy Minh Yểu trong trạng thái mất hồn như vậy, anh bỗng sinh ra một dự cảm không tốt.
“Hửm?” Nguyên Dã trấn tĩnh lại, đặt điện thoại lên bàn, “Em muốn gặp bà ấy không?”
Gặp thì muốn gặp.
Gặp với thân phận nào thì khó nói.
Là một fan nhỏ thuần túy? Hay là con gái riêng của con rể cũ? Hay là bạn gái của con trai?
Minh Yểu thấy anh ném câu hỏi lại cho mình, không khỏi lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Đáng tiếc là còn chưa kịp đưa ra kết luận đã bị anh chọc trúng tâm sự.
“Không muốn gặp cũng không sao.” Nguyên Dã xoay ghế Minh Yểu cho cô đối diện với mình, ngón tay nhìn như tùy ý điểm lên trán cô, “Chia tay, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
Giọng anh dịu dàng đến mức khó tin, nhưng nghe vào tai Minh Yểu lại có chút cắn răng nghiến lợi.
Minh “gái hư” Yểu ngơ ngác nhìn Nguyên Dã, “Em nghĩ vậy sao?”
“Trong lòng em tự biết rõ.” Nguyên Dã cũng không có ý trách cứ.
Anh cười nhìn cô, dáng vẻ như “Anh còn không biết em sao”.
Minh Yểu khẽ mím môi, thử thăm dò nói: “Vậy thì gặp?”
Nguyên Dã biết cô có thân phận đặc biệt, từ nhỏ lại không có cảm giác an toàn, không biết lúc ở một mình đã nghĩ gì.
“Anh đi cùng em.” Nghĩ vậy, anh hạ mắt, dỗ dành như trẻ con, “Đừng sợ.”
“Nếu chúng ta cùng đi chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?” Minh Yểu không đồng ý với đề nghị của anh.
Nguyên Dã lại bật cười, “Em còn không muốn cho anh danh phận à?”
Minh Yểu nhạy cảm với hai chữ danh phận.
Cô lườm anh, lẩm bẩm, “Nhưng thế sẽ nhận được sự tức giận gấp đôi từ Mạnh Bội Linh.”
“Chuyện sớm muộn thôi.” Nguyên Dã nhìn nhận rất thoáng, khóe môi nhếch lên lộ ra tâm trạng tốt của anh.
Minh Yểu muốn hỏi anh có chuẩn bị gì không, lại thấy anh nhét điện thoại vào tay mình, thúc giục cô trả lời tin nhắn.
Cô đành phải làm theo chỉ dẫn của Nguyên Dã trả lời Mạnh Bội Linh.
Không biết có phải trùng hợp hay không, địa điểm lại sắp xếp ở Lan Quán.
“Xong rồi.” Minh Yểu nhận được tin nhắn xong đưa cho Nguyên Dã xem, như học sinh tiểu học nộp bài kiểm tra cho thầy, ngoan ngoãn vô cùng.
Nguyên Dã nhìn mà ngứa ngáy, nghiêng người chống hai tay lên tay ghế của cô.
Ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng rọi xuống người cô, và anh rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt hổ phách trong trẻo của cô.
Khoảnh khắc này khiến anh cảm thấy mình chiếm trọn thế giới của cô.
“Tin anh lần này nhé?” Anh nói nhẹ nhàng, ánh mắt rực cháy, “Nhé?”
Minh Yểu ngơ ngác, vừa hay chạm vào ánh mắt đầy tình cảm của anh.
Cô không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Nguyên Dã hài lòng tiến đến, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, như thể đây là phần thưởng dành cho cô. Tiếc là anh đã đánh giá cao khả năng kiềm chế của mình.
Cảm giác ngọt ngào và mềm mại khiến anh không thể rời xa, không tự chủ mà tiếp tục cúi đầu hôn cô.
Minh Yểu theo phản xạ nghiêng đầu tránh, nụ hôn đó rơi xuống cổ cô.
Nguyên Dã không vội rời đi, ngược lại liếm môi cắn cô một cái.
Cô theo đó mà run lên, cần cổ trắng ngần như ngọc lập tức hiện lên sắc hoa anh đào rực rỡ của mùa xuân.