Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia

Chương 24




Nhà họ Văn chủ yếu kinh doanh phát triển bất động sản, tuy không bằng nhà họ Nguyên nhưng cũng có tiếng tăm không nhỏ ở Hải Thành.

Văn Chỉ Yên có một anh trai là Văn Thần Dực, tuổi tác và con đường sống tương đồng với Nguyên Dã, cũng ít các mối quan hệ bên ngoài. Vòng tròn bạn bè của họ tổng cộng chỉ có bấy nhiêu người, Văn Chỉ Yên là số ít người có thể nói chuyện với Nguyên Dã.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Nguyên Dã sinh ra trong gia đình phú quý, từ nhỏ đã là đứa trẻ được mọi người ngưỡng mộ. Anh thông minh, thành tích xuất sắc, thời đi học đã mang về vô số giải thưởng, số lượng thư tình nhận được càng không đếm xuể.

Nhưng anh sống tự do, từ trước đến nay không phải loại chỉ biết đọc sách. Chơi cổ phiếu, thành lập ban nhạc, đầu tư nhà hàng, thành lập câu lạc bộ tư nhân, không việc gì là không thành công.

Văn Chỉ Yên đã thích Nguyên Dã từ sớm.

Lúc đầu Văn Thần Dực không để tâm, chỉ nghĩ cô em gái thích theo họ chơi đùa, ai ngờ sau này càng ngày càng quá đáng. Mặc dù Nguyên Dã không mấy kiên nhẫn tiếp xúc với con gái, nhưng cũng không ngăn được người khác thích mình.

Văn Chỉ Yên không chịu nổi, hễ phát hiện có ai cố gắng tiếp cận Nguyên Dã, cô ta đều chen vào. Dù có không được gì, cô ta vẫn hăng hái không mệt mỏi.

Lâu dần, Văn Chỉ Yên tự đắc nghĩ rằng chỉ cần cô ta luôn ở bên cạnh Nguyên Dã, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ ở bên cô ta.

Nhưng đó chỉ là mong muốn đơn phương của cô ta.

Năm Nguyên Dã tốt nghiệp trung học, Văn Chỉ Yên cuối cùng cũng không kìm được mà mượn rượu tỏ tình với anh tại một bữa tiệc.

Đáp lại là điều không thể.

Tiểu thư kiêu ngạo sau khi tỏ tình thất bại đã phá tan bữa tiệc, cuối cùng bị Văn Thần Dực đóng gói ném ra nước ngoài.

Để Văn Chỉ Yên nghĩ lại, Văn Thần Dực ra lệnh cấm cô ta về nước. Nhưng hai năm trôi qua, Văn Chỉ Yên vẫn không thay đổi, còn gây chuyện ở Lan Quán đòi nhảy lầu tự tử, bị Văn Thần Dực bắt về, nhốt trong nhà ba ngày.

Nhà họ Nguyên có đến tặng quà và xin lỗi, nhưng nhà họ Văn đâu dám trách mắng gì.

Con gái nhà mình thế nào họ còn không rõ sao? Hơn nữa, họ không dám đụng vào nhà họ Nguyên. Vậy mà Văn Chỉ Yên vẫn tươi cười, làm thân với mọi người, sợ rằng người khác không biết cô ta đang có ý đồ gì.

Điều này khiến Văn Thần Dực tức điên lên.

Văn Chỉ Yên phải dỗ dành anh trai cả mấy ngày, khi anh ta nguôi giận lại đúng dịp sinh nhật của Lộ Túy.

Trong giới có tin đồn Nguyên Dã để mắt đến một nữ sinh trung học, điều kiện không có gì sánh bằng cô ta. 

Cô ta không quen thân với Triệu Cẩn, nhưng nghe bạn của Triệu Cẩn nói Nguyên Dã quả thật có một cô bạn gái nhỏ. Vì vậy, ý nghĩ vừa dịu xuống của Văn Chỉ Yên lại bùng lên, quyết định đến xem Nguyên Dã có dẫn cô bé đó ra ngoài không.

Kết quả vừa bước vào, cô ta đã thấy người ngồi bên cạnh Nguyên Dã.

Văn Chỉ Yên tốn công làm điệu cả ngày, từ trang điểm, váy áo, giày cao gót đến từng món trang sức, đều cố gắng đạt đến mức hoàn hảo.

Rồi nhìn cô bé với gương mặt mộc mạc kia, cô ta không khỏi cười lạnh trong lòng.

Không biết con hồ ly nhỏ này từ đâu ra, chẳng phải chỉ trẻ trung xinh đẹp hơn một chút thôi sao? So với cô ta thì chẳng đáng kể gì cả?

Nguyên Dã sẽ thích cô gái đó ư?

Làm sao cô ta có thể chịu được điều đó.

“Thứ cô uống thừa mà cũng dám đưa cho tôi.” Ưu thế của Văn Chỉ Yên hiện rõ trên mặt.

Cô ta ghét nhất kiểu người như Minh Yểu, dựa vào sắc đẹp để ve vãn Nguyên Dã, cũng không thèm giả vờ thân thiện.

Đây là tính cách của cô ta, và cô ta tự định nghĩa là “yêu ghét rõ ràng”, “thẳng thắn bộc lộ”.

Văn Chỉ Yên ngẩng cao cằm, kiêu ngạo nói: “Cũng không cân nhắc đến thân phận của mình.”

Minh Yểu bị nói đến ngơ ngác, nghĩ thầm người này chắc chắn coi mình là tình địch rồi. Nhưng cô cũng không cần vì một hai câu mà nổi giận với người không liên quan, đang định đáp lại thì Nguyên Dã đã lên tiếng trước.

“Văn Chỉ Yên.” Giọng nói trong trẻo của Nguyên Dã không mang theo cảm xúc.

Nghe kỹ, dường như còn có vài phần khó chịu.

Minh Yểu càng chắc chắn về suy đoán của mình. Cô cố gắng giảm sự hiện diện, cầm ly sữa uống từng ngụm nhỏ.

“Anh Nguyên Dã.” Văn Chỉ Yên lập tức thay đổi bộ dạng.

Cô ta vờ như vô tình vén tóc bên tai, gương mặt tinh tế đầy quyến rũ, “Anh cũng đến chúc mừng sinh nhật Lộ Túy sao?”

Văn Chỉ Yên từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, tính khí rất lớn, đổi lại người khác, cô ta đã không nhiệt tình thế này.

Chỉ riêng với Nguyên Dã, cô ta luôn gọi anh là “anh Nguyên Dã”.

Thực ra, ngay cả khi gọi anh trai ruột, cô ta cũng không dịu dàng như thế.

Đáng tiếc, Nguyên Dã không dành cho cô ta chút chú ý nào.

Anh lấy một miếng bánh mousse đưa đến trước mặt Minh Yểu, nhưng lời nói lại nói với Văn Chỉ Yên, “Cô quên lời tôi nói rồi à?”

Chiếc bánh mousse xinh đẹp hiện ra trước mắt Minh Yểu. Cô không vội ăn, lén nhìn về phía Nguyên Dã.

Ánh đèn trên quầy bar chiếu lên mặt Nguyên Dã, đường cong của đôi mắt phượng dài thật quyến rũ. Phía sau anh là đám đông cười nói ăn uống linh đình, nhưng dù vẻ mặt anh không có biểu cảm gì, cũng chỉ làm tăng thêm sự hấp dẫn lạnh lùng cấm dục của anh.

Minh Yểu nghĩ chắc mình chưa quen với nhan sắc cao của Nguyên Dã rồi, vẻ ngoài này thực sự có thể ăn đứt được tất cả. Cũng không ngạc nhiên gì khi nhiều người vì anh mà điên cuồng, ghen tuông.

Cô hoảng hốt thu hồi ánh nhìn, im lặng xúc một muỗng bánh.

“Anh Nguyên Dã, anh… nói gì vậy?” Trong lòng Văn Chỉ Yên run sợ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, anh còn không hiểu em sao?”

Cô ta cũng không phải lần đầu bị Nguyên Dã từ chối. Nhưng ở trước mặt Minh Yểu, cô ta không muốn để mình thất thế, chỉ đành yếu đuối một chút.

Văn Chỉ Yên bỏ nhiều tiền ra trang điểm nên tất nhiên trông rất đẹp. Đặc biệt là khi cô ta chớp mắt vô tội, đôi mắt hạnh to được trang điểm kỹ lưỡng, ánh lên làn sương mờ, thật khiến người ta thương cảm.

Nhưng có người lại không biết điều.

“Không hiểu.” Nguyên Dã khó chịu nhếch môi, “Cũng không muốn hiểu.”

Anh không hiểu sao Văn Chỉ Yên đã gây ra chuyện lớn như thế mà còn dám xuất hiện ở Lan Quán. Nhưng nếu cô ta không muốn quên chuyện cũ thì anh cũng không ngại làm cô ta tỉnh ngộ.

Minh Yểu ngồi giữa Nguyên Dã và Văn Chỉ Yên, rõ ràng cảm nhận được bầu không khí đột ngột căng thẳng xung quanh.

Cô không tiện xen vào, buộc phải chứng kiến một màn kịch hay.

Trời ạ.

Nếu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau thì vị tiểu thư này chắc là thanh mai trúc mã với Nguyên Dã? Mà anh từ chối người ta cũng không nể nang gì.

Khi Minh Yểu đang nghĩ rằng Văn Chỉ Yên chắc chắn không thể chịu đựng sự đối xử này, thì cô ta lại đứng dậy tiếp cận Nguyên Dã.

Minh Yểu run lên, nghe thấy giọng run run của cô ta —

“Nhưng em muốn hiểu anh mà…”

“Tin em đi, không có cô gái nào muốn hiểu anh hơn em, anh Nguyên Dã, em thích anh đến như vậy.”

Chẳng lẽ bây giờ con người đều có hai bộ mặt? 

Minh Yểu cảm nhận rõ ràng nhất vì cô đứng gần Văn Chỉ Yên, nhưng cô không hiểu tại sao cô ta không làm như vậy ngay từ đầu.

Sự khác biệt này không hề có chút dễ thương nào hết.

Minh Yểu lại không hề quen biết Văn Chỉ Yên.

Văn Thần Dực nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ muốn đánh người. So với việc dọa nhảy lầu, Văn Chỉ Yên giả vờ yếu đuối càng khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

Mà lúc này Nguyên Dã cũng có suy nghĩ tương tự.

“Có vẻ cô không muốn ở lại trong nước nữa.” Giọng anh lạnh lùng, đôi mày mắt như băng tuyết ngàn năm không tan ở Nam Cực.

Đây là dấu hiệu Nguyên Dã nổi giận. Anh luôn thiếu kiên nhẫn, huống chi đối tượng là một tiểu thư kiêu căng như Văn Chỉ Yên.

Sự yêu thích của Văn Chỉ Yên gần như là bệnh hoạn. Nguyên Dã không biết nhà họ Văn nghĩ gì, lại dám để cô xuất hiện trước mặt mình. Dù Văn Chỉ Yên có thật sự bị bệnh, cũng không phải chuyện anh quan tâm.

“Không phải vậy.” Văn Chỉ Yên vội vàng lắc đầu, “Anh Nguyên Dã, anh nghe em nói…”

Nguyên Dã không thèm để ý, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Văn Thần Dực.

Bên kia bắt máy rất nhanh. Chưa để đối phương lên tiếng, anh đã đi thẳng vào vấn đề: “Đến mang em gái anh về.”

“Sao em ấy lại tìm anh nữa? Anh đang ở đâu?” Văn Thần Dực thấp giọng chửi thề.

Hỏi xong mới nhớ Lộ Túy đặt tiệc ở Lan Quán, “Được rồi, tôi cũng đang đến đó, anh đợi tôi mười phút…”

Văn Thần Dực chưa nói xong, Nguyên Dã đã nhanh chóng ngắt máy.

Lúc này Minh Yểu mới nhận ra, người bên cạnh cô có lẽ là nữ chính dọa tự tử hôm bữa. Cô không chỉ chứng kiến cảnh tiểu thư gặp rắc rối, còn bị coi là tình địch, chẳng phải tính mạng đang gặp nguy hiểm sao?

“Anh Nguyên Dã, anh… sao anh có thể đối xử với em như vậy!” Văn Chỉ Yên rưng rưng nước mắt, cố gắng níu áo Nguyên Dã, vẻ mặt như chịu đựng nỗi oan ức lớn.

Lộ Túy vừa chào hỏi xong, quay lại thấy Văn Chỉ Yên thì suýt khóc.

Anh ta nhanh chóng nắm cổ tay cô ta để ngăn cô ta tiếp cận Nguyên Dã, “Cô lại định gây chuyện gì nữa? Không thể nể mặt tôi một chút sao?”

Văn Chỉ Yên lập tức lườm Lộ Túy, ánh mắt như hỏi “Anh có mặt mũi gì”.

“Lần này không thể để cô gây chuyện nữa.” Lộ Túy quyết tâm, kéo Văn Chỉ Yên ra ngoài.

“Tôi có làm gì đâu, Lộ Túy, thả tôi ra!”

Giọng tức giận của Văn Chỉ Yên dần xa.

Minh Yểu chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi thay cho Lộ Túy. Còn chưa kịp cảm thán về sự phức tạp của cái giới này, đã bị Nguyên Dã xoa đầu.

“Xem kịch vui lắm sao?” Hơi thở của anh theo sau, mùi hương gỗ lạnh rất dễ chịu.

Vô tình quyến rũ quá chết người.

“Cũng… được.” Minh Yểu vô thức nhích sang bên cạnh.

Nguyên Dã dường như cười khẽ, nhanh chóng rút tay về, “Đi gọi Lục Tinh Nguyên về, chúng ta về nhà thôi.”

“Không phải anh định ở lại với Lộ Túy đến mười hai giờ sao?” Minh Yểu ngập ngừng hỏi.

“Sau này đừng gọi cậu ấy như vậy.” Nguyên Dã hạ mắt, ánh mắt tĩnh lặng như mực lan trên tranh.

Minh Yểu ngơ ngác, “Vậy gọi thế nào?”

“Gọi thẳng tên.” Nguyên Dã không đổi sắc, gõ nhẹ lên bàn.

“Như vậy có phải hơi bất lịch sự không?” Minh Yểu bối rối, “Hay tôi gọi chú vậy.”

Dù Nguyên Dã và bọn họ chỉ hơn hai mươi, gọi là chú có hơi lạ, nhưng Lục Tinh Nguyên có bối phận nhỏ, cô đành nhỏ theo một bậc.

“Em muốn gọi tôi là chú?” Nguyên Dã cau mày, không trả lời mà hỏi lại.

“…” Không muốn.

Hai người chưa bàn xong, Lục Tinh Nguyên đã vội vàng cầm ngô nướng chạy vào.

“Chị, em nướng cho chị ngô này.” Cậu thiếu niên vui mừng và hy vọng hiện rõ ràng trong mắt, “Ngọt lắm.”

Minh Yểu nhận lấy, nghĩ thầm tối nay có lẽ sẽ tăng ba cân.

“Lục Tinh Nguyên.” Nguyên Dã đột nhiên gọi.

Lục Tinh Nguyên không hiểu, thuận miệng hỏi: “Cậu cũng muốn ăn ạ?”

“Đừng gọi tôi là cậu.”

“Vậy gọi thế nào? Cậu không phải là cậu của con sao?”

Nguyên Dã hơi nheo đôi mắt phượng đẹp đẽ, vẻ mặt khó hiểu, “Có thể không phải.”

Lục Tinh Nguyên:???

Con đã làm sai gì mà cậu muốn bỏ rơi con?