Sau này Lục Tinh Nguyên nhớ lại những lời mình đã nói hôm nay, không khỏi muốn tự vỗ tay cho ý tưởng vô lý của mình.
Nhưng vào lúc này, không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy phải chịu đựng ánh nhìn chết chóc của Nguyên Dã.
Minh Yểu không lên tiếng.
Thấy Nguyên Dã buông tay, cô nhanh chóng bước chân rời khỏi nhà họ Lục.
“Con không có ý gì khác đâu.” Lục Tinh Nguyên rụt rè giơ tay đầu hàng, còn hét vào bóng lưng của Minh Yểu: “Chị bé ơi đừng bực mình…”
Ánh hoàng hôn chiếu qua, làm sáng bừng cả vùng đất này.
Minh Yểu đi ngược ánh sáng, đuôi váy kẻ caro xòe ra thành một đường cong đẹp mắt theo bước chân cô, biến mất sau cánh cửa.
Lục Tinh Nguyên bước tới, giơ tay khoác vai Nguyên Dã, “Dù sao cũng có chút quan hệ máu mủ, sao con lại không có được khí chất tiên nữ của chị gái này?”
“Cháu thích cô ấy?” Nguyên Dã chậm rãi hỏi.
Giọng điệu của anh có vẻ ôn hòa, bình tĩnh, nhưng lại như chứa đựng lưỡi dao trong nụ cười.
“Chị gái xinh đẹp ai mà không thích?” Lục Tinh Nguyên thản nhiên nhún vai, ngồi phịch xuống ghế sofa, “Cậu biết Lão Lục vừa nói gì với con không? Quá tồi, con không dám nghe tiếp.”
Cậu ấy vừa nói xong, lập tức nghe thấy tiếng quát đầy khí phách của Lục Diễn Chi, “Lục Tinh Nguyên!”
Ba con nhà họ Lục lại bắt đầu chế độ battle.
Nguyên Dã không có ý định tham gia vào cuộc tranh cãi của họ, quay đầu đi ra ngoài.
“Đừng đi mà cậu út, chúng ta không phải cùng chiến tuyến sao…”
Tiếng vùng vẫy của Lục Tinh Nguyên bị cánh cửa gỗ chặn lại.
–
Nguyên Dã lái xe rời khỏi Cộng Giang Viên. Chưa ra khỏi khu, anh đã nhìn thấy Minh Yểu.
Cô đứng ở ngã rẽ, nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt xinh đẹp hoang mang như Alice lạc vào xứ sở thần tiên.
Nguyên Dã khẽ nheo mắt, nhìn cô bước nhanh tới một trạm bảo vệ nhỏ gần đó. Chú bảo vệ chỉ cho cô một hướng, Minh Yểu khẽ cảm ơn ông ấy.
Cô cười tươi, đôi mắt cong cong càng thêm đáng yêu, ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng như được thắp sáng.
Quả thực có thể gọi là xinh đẹp.
Nguyên Dã kín đáo thu lại ánh nhìn. Anh không dừng lại, xe nhanh chóng bỏ lại Minh Yểu ở phía sau. Đồng thời, màn hình điện thoại của Nguyên Dã liên tục hiện lên tin nhắn.
Lục Tinh Nguyên: [Cậu út có thấy chị tiên nữ không?]
Lục Tinh Nguyên: [Lão Lục không yên tâm muốn đưa chị ấy đi, con nói cậu chắc chắn sẽ…]
Không cần nhìn tiếp Nguyên Dã cũng biết phần sau nói gì.
Lục Tinh Nguyên tám phần là đã giao cho anh nhiệm vụ hộ hoa sứ giả*.
*Hộ hoa sứ giả: dịch nghĩa là “người bảo vệ hoa”. Đây là một cụm từ ẩn dụ thường được sử dụng để chỉ một người đàn ông có nhiệm vụ hoặc vai trò bảo vệ và chăm sóc cho phụ nữ, giống như người bảo vệ cho một bông hoa quý giá. Cụm từ này thường mang ý nghĩa tích cực, thể hiện sự quan tâm, chăm sóc và bảo vệ dành cho phụ nữ.Thật sự nghĩ anh tốt bụng vậy sao?
Nguyên Dã cười khẩy, nhếch khóe miệng, tiếp tục lái xe theo hướng đã định.
Đáng tiếc trời muốn anh thuận theo Lục Tinh Nguyên. Tiếng sấm ù ù vang lên thu hút sự chú ý của Nguyên Dã.
Ánh mặt trời dần lặn, mấy đám mây đen nhanh chóng tụ lại với nhau rồi lập tức bị tia chớp xé toạc, trong chớp mắt mưa ào ào trút xuống.
Thời tiết ở Hải Thành luôn thay đổi bất thường. Mưa lớn quá, Minh Yểu dù trốn dưới gốc cây cũng không tránh khỏi bị ướt.
Thấy mưa không có dấu hiệu dừng lại, cô ôm chặt ba lô, dứt khoát bước nhanh chạy ra ngoài.
Lúc này chiếc G-Glass 63 AMG màu trắng quay lại, dừng trước mặt Minh Yểu. Nguyên Dã che ô bước xuống xe, chắn ngang đường cô.
Minh Yểu đang chạy thì thấy Nguyên Dã, có chút ngơ ngác. Cô dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn vị khách không mời này với vẻ mặt khó hiểu.
Áo đen, ô đen, làn da lộ ra lại trắng sáng chói mắt. Anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt phượng dài hẹp chìm sâu dưới hốc mắt, như mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người.
Cô không biết tên anh, chỉ biết anh là cậu út của Lục Tinh Nguyên. Nhưng trông anh…quả thực quá trẻ.
“Lên xe, tôi đưa cô về.” Nguyên Dã lên tiếng.
Qua màn mưa, giọng trầm thấp của anh càng thêm lạnh lẽo.
Minh Yểu bướng bỉnh lắc đầu. Cô vừa định mở miệng, đã nghe Nguyên Dã tiếp tục nói: “Hoặc tôi sẽ gọi Lục Diễn Chi đến đón cô.”
Nói xong, anh quay người bước đi, dường như không quan tâm cô có theo hay không.
Minh Yểu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Nguyên Dã, một lúc lâu sau mới lấy hết can đảm bước tới chỗ anh.
Giữa Lục Diễn Chi và Nguyên Dã, Minh Yểu chọn người sau, cô bước theo anh như một cái đuôi nhỏ.
Xe của Nguyên Dã rất sạch sẽ, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa, rất dễ chịu. Vì cảm thấy ngại ngùng, Minh Yểu lên xe báo địa chỉ rồi không nói gì thêm.
Nguyên Dã suốt chặng đường cũng đều giữ im lặng.
Cô không nhịn được nhìn trộm anh vài lần, lại bị anh bắt gặp ngay.
“Lục Diễn Chi không bảo cô về nhà họ Lục?” Nguyên Dã nhíu mày, giọng như vô tình hỏi.
Anh nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Minh Yểu.
Minh Yểu nhanh chóng thu lại ánh nhìn. Hàng mi dài cong che giấu tâm sự, như ngầm thừa nhận.
Nguyên Dã nhấc mí mắt, không hỏi thêm. Cô gái nhỏ trông yếu đuối, nhưng lại khá cứng đầu đấy, nhưng Nguyên Dã không phải người thích lo chuyện bao đồng, có thể đưa cô về nhà đã là tận tâm tận lực lắm rồi.
Xe dừng lại ở lối vào ngõ Lộc Vĩ.
Cơn mưa rào chợt ngừng, mặt đất chưa kịp khô đã bị những người qua đường ghé qua. Khu này toàn là những ngôi nhà cũ ba đến năm chục năm tuổi, chiều cao có hạn. Dọc phố mở một loạt cửa hàng tạp hóa, tiệm cắt tóc, tiệm xoa bóp của người mù,… những biển quảng cáo sặc sỡ đã phai màu như bị thành phố hiện đại bỏ rơi, tường xám ngói đen, xây chồng chéo.
Nguyên Dã thậm chí nhìn thấy dây phơi đồ treo giữa cột điện và tòa nhà, không biết đang phơi quần đùi của ai.
Thật sự quá chói mắt. Đứng giữa nơi này, bản thân như quay trở lại những năm 70, 80 của thế kỷ trước vậy.
Bẩn thỉu, lộn xộn, đấy là ấn tượng đầu tiên của Nguyên Dã về ngõ Lộc Vĩ.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Minh Yểu nhìn thấy con ngõ quen thuộc, tháo dây an toàn, cảm ơn Nguyên Dã, dáng vẻ ngoan ngoãn.
“Nhà cô ở đây sao?” Nguyên Dã nhíu mày.
Anh quay đầu nhìn Minh Yểu, “Có cần mẹ cô ra đón không?”
“Mẹ tôi…không còn nữa.” Minh Yểu mở cửa bước xuống xe.
Bước chân cô nhẹ nhàng, chiếc cổ thiên nga thon dài thẳng tắp cùng với đuôi tóc đuôi ngựa cao cao của cô đều toát lên vẻ kiêu hãnh.
Đèn đường cũ kỹ mờ nhạt, cô lại như là ánh sáng duy nhất.
Cảm xúc của Nguyên Dã đối với Minh Yểu rất phức tạp, nhưng trong khoảnh khắc này, không biết vì sao anh lại nhớ đến bản tin xã hội mới xem gần đây.
Chết tiệt.
Anh nhíu đôi mắt đẹp, cuối cùng cũng bước xuống xe đi theo.
“Minh Yểu.” Từ cửa hàng tạp hóa ở đầu ngõ chạy ra một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Diêu Hạo Lạc vừa thấy Minh Yểu đã nở nụ cười, “Tớ đợi cậu lâu lắm rồi.”
Cậu ta cũng không chờ cô trả lời, lắc lắc túi đồ trong tay rồi nói: “Tớ đã sắp xếp xong ghi chú và tài liệu học tập của mình, mang đến cho cậu này.”
Diêu Hạo Lạc mới được xác nhận đã đỗ vào một trường đại học trọng điểm trong tỉnh. Vì sống gần, họ quen nhau từ nhỏ, quan hệ không gần cũng không xa.
“Cảm ơn.” Minh Yểu khó từ chối, chỉ có thể nhận lấy.
“Hơi nặng đấy.” Diêu Hạo Lạc đúng lúc rút tay lại, “Tớ đưa cậu về nhà nhé.”
Họ vừa định đi, từ trong nhà đã vang lên một giọng nữ to rõ ——
“Lạc Lạc, đèn bếp không sáng, con mau vào xem, mẹ còn chưa xào xong món này.”
Minh Yểu lập tức hiểu ra.
Cô nhận lấy túi, “Dì Dương gọi cậu rồi, tớ tự về được.”
“Vậy hôm khác tớ lại tìm cậu.” Diêu Hạo Lạc gãi đầu, đành phải quay về, “Vừa rồi vẫn còn tốt sao tự nhiên lại không sáng…”
Minh Yểu thu lại ánh nhìn, tiếp tục bước trên con đường về nhà.
Dì Dương không thích nhà cô, cô biết điều đó từ lâu rồi. Lần này tìm lý do cũng vẫn vụng về như vậy.
“Cô có vẻ được yêu mến nhỉ.” Giọng nói của Nguyên Dã vang lên từ phía sau.
Giọng điệu này rõ ràng không phải đang khen cô. Minh Yểu nghe thấy thì quay đầu, anh tự nhiên đi tới bên cạnh cô.
“Bạn trai?” Nguyên Dã lơ đãng hỏi.
Anh không phải loại người thích hóng hớt chuyện người khác, lời vừa thốt ra này cũng ngay lập tức khiến anh cảm thấy khó hiểu.
“Không phải.” Minh Yểu lắc đầu.
Nguyên Dã nghe cô nói vậy ngược lại càng nhướng mày.
“Cậu ta thích cô.” Anh liếc nhìn cô, giọng chắc nịch.
Lần này Minh Yểu ngại không dám đáp lại.
“Quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt là bình thường.” Nguyên Dã tự nói.
Vừa rồi anh có nghe sơ qua, nghe sao cũng thấy “dì Dương” kia là rõ ràng là cố ý. Sống trong môi trường như vậy, mẹ lại không còn, ngày tháng của cô chắc hẳn không dễ chịu.
Đáng tiếc Nguyên Dã sẽ không vì vậy mà thương cảm cho cô.
Minh Yểu nghe xong thì dừng bước.
Nguyên Dã đi vài bước mới nhận ra cô không theo kịp.
Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt đen bóng lấp lánh ánh sáng nhỏ vụn, sáng hơn ánh sáng xung quanh nhiều.
“Cậu út Lục Tinh Nguyên.” Minh Yểu gọi anh.
Cô không đoán được tuổi cụ thể của anh, cũng không biết tên anh, đây là cách xưng hô đầu tiên cô nghĩ tới.
Nguyên Dã không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: “Nếu Lục Tinh Nguyên tìm cô, đừng để ý đến cậu ấy.”
“Ừm.” Minh Yểu cúi đầu, cũng thu lại ý định muốn giải thích với anh.
Sự thù địch của anh quá rõ ràng. Đưa cô về cũng chỉ vì anh có là người có gia giáo mà thôi.
Trên đoạn đường sau đó cả hai người không nói thêm câu nào, bầu không khí có phần trầm lắng. Điều duy nhất đáng mừng là nhà Minh Yểu không xa, chưa đến mười phút đã đến nơi.
Đây là một tòa nhà cũ năm, sáu tầng, tường ngoài đã xuất hiện vài vết nứt.
Nguyên Dã đi một đoạn cũng dần quen với kiến trúc nơi đây. Vì không biết Minh Yểu ở tầng nào, anh kiên nhẫn hỏi cô.
“Đèn sáng tôi mới đi.” Sợ cô hiểu lầm, Nguyên Dã bổ sung.
“Hôm nay…cảm ơn anh.” Minh Yểu cúi đầu không dám nhìn Nguyên Dã.
Cô không giỏi tiếp xúc với người như anh nên Minh Yểu lễ phép nói cám ơn rồi nhanh chóng chạy vào tòa nhà.
Nguyên Dã nhìn bóng lưng cô biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang rồi mới thu lại ánh nhìn. Anh lấy ra chiếc điện thoại đang rung liên tục, mở cuộc trò chuyện với Lục Tinh Nguyên.
[Cậu út đưa chị ấy về chưa?]
[Con thấy chị tiên nữ đáng thương quá, chú đừng mắng chị ấy nha]
[Chúng ta cùng chửi gã khốn Lão Lục thôi QAQ]
Đáng thương?
Tính tình Lục Tinh Nguyên thất thường, thật ra lại thuần khiết hơn ai hết. Còn về Minh Yểu, có lẽ chỉ trông cô đơn thuần vô hại thôi.
Nguyên Dã không định giải thích ân oán đời trước với Lục Tinh Nguyên, nhưng anh nhớ rất rõ dáng vẻ buồn bã tiều tụy của chị gái Nguyên Yểu trước khi qua đời là như thế nào.
Minh Yểu vừa về nhà là lập tức bật đèn lên. Cô đặt ba lô và túi lên bàn, tò mò mở cửa sổ nhìn xuống dưới.
Vừa lúc Nguyên Dã ngẩng đầu nhìn lên.
Đèn đường dưới lầu lúc sáng lúc tối, tinh nghịch nhảy nhót trên gương mặt anh, đôi mắt tinh tế hấp dẫn lòng người.
Lòng Minh Yểu thắt lại, theo phản xạ né sang một bên. Cô không tự chủ đỏ mặt, như học sinh tiểu học mải chơi bị thầy bắt gặp.
Kinh ngạc, xấu hổ và hoang mang.
Nguyên Dã nhìn thấy Minh Yểu, lại thấy cô như con thỏ nhảy vọt ra.
Anh có hung dữ vậy không?
Lời tác giả:Em Yểu: Anh hung dữ lắm [tủi thân]