Mấy ngày nay Nguyên Dã thật sự không ổn.
Văn Chỉ Yên không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cô ta đập phá không ngừng, không để ý đến sự cản trở của mọi người, lợi dụng hơi men leo lên sân thượng.
“Anh nói với anh ấy, nếu ấy ta không đến, tôi… tôi sẽ nhảy xuống từ đây!” Trong tay Văn Chỉ Yên còn cầm một chai rượu, bước đi loạng choạng nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường.
Câu lạc bộ thành viên tư nhân mà Nguyên Dã và Cố Mân Hựu hợp tác mở ở Hải Thành có tiếng tăm không nhỏ. Vì có sự kiểm tra nghiêm ngặt ở cổng vào nơi này gần như tập trung các nhân vật nổi tiếng của Hải Thành.
Lộ Túy cảm thấy hôm nay mình thật sự gặp xui xẻo.
Nhưng Văn Chỉ Yên làm ầm ĩ quá lớn, anh ta không có cách nào, buộc phải gọi cho Nguyên Dã thêm mấy lần.
Nguyên Dã đang lái xe được một nửa chặng đường, đành dừng lại bên lề đường. Vẻ mặt anh lạnh lùng, xương mày cao rõ ràng, đường nét gọn gàng sắc sảo.
“Anh Dã.” Lộ Túy đã đứng bên bờ vực sụp đổ, “Văn Chỉ Yên nói nếu anh không đến, cô ta sẽ nhảy lầu… không lừa anh đâu, tôi đã đứng trên sân thượng rồi…”
Ánh đèn neon của thành phố chiếu qua cửa sổ xe nghiêng vào mặt Nguyên Dã, trong đôi mắt đen như mực phản chiếu những tia sáng nhỏ.
“Muốn nhảy thì cứ để cô ta nhảy.” Giọng anh khàn đục như có sạn, tan vào không khí.
“Anh qua đây… hả?” Lộ Túy chưa kịp phản ứng, tay cầm điện thoại đã run lên.
“Đưa điện thoại cho cô ta, chú ý một chút.”
“À.” Lộ Túy ngơ ngác đáp, “Bà tổ, anh Dã muốn nói chuyện với cô.”
Anh ta bước tới gần Văn Chỉ Yên. Nghĩ đến lời dặn của Nguyên Dã, anh ta lại liếc mắt ra hiệu cho người phía sau đi cùng.
Văn Chỉ Yên nghe thấy lập tức ngoan ngoãn hẳn.
“Anh Nguyên Dã.” Cô ta nhận điện thoại từ Lộ Túy, khuôn mặt nhỏ cúi xuống hiếm khi thấy vẻ e thẹn.
Đáng tiếc là Nguyên Dã ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng không có kiên nhẫn.
“Văn Chỉ Yên.” Anh gọi tên cô ta.
Tim Văn Chỉ Yên lập tức bị túm chặt.
Lời của Nguyên Dã truyền qua nửa thành phố đến tai cô ta, nhưng lại lạnh hơn cả gió trên sân thượng.
“Mạng là của cô, nếu cô thực sự cảm thấy việc tôi không thích cô khiến cô sống không bằng chết, cô có thể nhảy xuống luôn đi.”
“Nhưng Lan Quán chỉ có bốn tầng, cô muốn nhảy thì tìm chỗ khác.”
Giọng Nguyên Dã chậm rãi, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim, nói xong cũng không do dự mà cúp máy.
Văn Chỉ Yên không khỏi sững sờ.
Thường ngày Nguyên Dã cũng không hay để ý đến cô ta, nhưng anh cũng không để ý đến những cô gái khác.
Dù sao nhờ vào gia thế, cô ta và anh có tiếp xúc nhiều hơn người khác nhiều.
Cô ta biết Nguyên Dã thường không để tâm đến những chuyện này. Với tính cách của anh, lời đã nói ra thì không thay đổi.
Trong ấn tượng thì đây là lần đầu tiên Nguyên Dã nói nặng lời với cô ta như vậy…
Văn Chỉ Yên buông tay, hoàn toàn mất hy vọng.
Con người vốn là loài động vật tò mò, những người có mặt tất nhiên sẽ không bỏ lỡ drama này rồi, sống trong thời đại thông tin, đến ngày hôm sau cả Mạnh Bội Linh và Nguyên Đạc đều nghe phong phanh.
Nguyên Dã buộc phải về nhà một chuyến.
Đào Viên nằm trên núi Tam Thanh ở ngoại ô thành phố, bị một rừng hoa đào lớn bao phủ. Toàn bộ khu vườn chỉ có mười mấy căn nhà, mỗi căn cách nhau ít nhất một cây số, không có chỗ nào là không phải là cảnh đẹp.
Nguyên Dã lái xe lên đường núi, dừng lại trước một căn nhà ở vị trí khá cao.
Quản gia đã chờ ở bậc thang trước cửa từ khi anh bước vào cổng. Ông mặc bộ đồ đuôi tôm cổ điển màu đen, tóc chia ba bảy chải chuốt không chút lộn xộn, đã gần bạc trắng.
“Ông chủ có nhà không?” Nguyên Dã hơi nghiêng đầu, lơ đãng hỏi.
“Ông chủ mới về không lâu.” Quản gia kính cẩn trả lời.
Điều này với Nguyên Dã không phải là tin tốt.
“Động tĩnh cũng không nhỏ.” Nguyên Dã cười nhạt một tiếng, nụ cười không đến đáy mắt.
Anh đi qua cửa vào nhà.
Cầu thang xoắn ốc như dải lụa trắng, bước lên từng bậc là vào khu sinh hoạt, đầy khí chất nghệ thuật.
Ngôi nhà nằm trên địa hình sườn núi, mỗi phòng đều có cửa sổ lớn để ngắm cảnh sân vườn và phong cảnh núi non. Tầng đầu tiên là không gian sinh hoạt chung, lấy sự thanh thoát, tao nhã làm màu chủ đạo, từng chi tiết đều toát lên sự tinh tế.
Nguyên Dã vừa bước vào phòng khách đã thấy Nguyên Đạc.
Ông quay lưng lại nói chuyện điện thoại, dù gần sáu mươi tuổi nhưng thân hình vẫn rất chuẩn, đứng thẳng như cây tùng.
“Về rồi à?” Mạnh Bội Linh ngồi trên sofa thấy Nguyên Dã, đặt tạp chí xuống.
“Vâng.” Nguyên Dã đi tới ngồi bên cạnh bà, khẽ đáp.
“Một lát nữa đừng có cãi nhau với ba con.” Mạnh Bội Linh vỗ tay Nguyên Dã, dặn dò như thường ngày.
Bà mặc chiếc sườn xám màu nhạt, ngoài chiếc vòng ngọc trên tay trái thì không còn trang sức khác.
Tóc đen dài được búi tỉ mỉ sau đầu, khuôn mặt trang điểm nhẹ, lông mày thuôn dài, không khó nhận ra vẻ đẹp thời trẻ.
“Mẹ biết con không thích con bé nhà họ Văn, nhưng cách xử lý lần này của con thực sự không ổn.”
Hôm nay tâm trạng bà Mạnh dường như khá tốt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hẳn.
Nguyên Dã dựa vào lưng sofa không lên tiếng. Anh liếc nhìn Nguyên Đạc, đôi mắt đen như mực không lộ cảm xúc.
Nguyên Đạc vốn không quản lý anh mấy, lần này không biết thế nào lại gọi anh về, anh không khỏi thấy kỳ lạ.
“Chúng ta có hợp tác với nhà họ Văn à?” Nguyên Dã bất chợt hỏi.
Mạnh Bội Linh luôn chú trọng sự nghiệp nghệ thuật, chưa từng can thiệp vào công việc của tập đoàn nhưng lần này liên quan đến Văn Chỉ Yên, có lẽ ông Từ kia đã nói gì đó.
“Không nghe ba con nói gì.” Mạnh Bội Linh khẽ lắc đầu.
Vừa lúc Nguyên Đạc cúp điện thoại.
Ông quay lại thấy Nguyên Dã, lập tức cau mày, “Ba dạy con thế nào, con quên hết rồi à?”
“Lớn rồi mà ngay cả việc nói chuyện đàng hoàng cũng không biết, thực sự đẩy người ta đến nước nhảy lầu thì con vui lắm hả?” Hai tay Nguyên Đạc chắp sau lưng.
Hốc mắt ông rất sâu, đôi mắt u tối luôn mang theo sự tức giận, khi nhìn Nguyên Dã thì sắc bén vô cùng.
Nguyên Dã không muốn giải thích.
Lam Quán có người của anh trông chừng nên thực ra sẽ không có chuyện gì, vả lại Văn Chỉ Yên cũng không thể thực sự làm tổn thương bản thân, phần lớn là muốn thăm dò thử thái độ của anh.
Anh biết sớm muộn gì cũng có cái cảnh tượng này, không nói rõ ràng thì cô ta sẽ không từ bỏ. Nếu không, cũng không đến mức qua bao năm vẫn đeo bám không buông.
“Ông nói bậy bạ gì vậy.” Mạnh Bội Linh tức giận lườm Nguyên Đạc, “Con bé nhà họ Văn có tính cách thế nào không phải ông không biết, chuyện tình cảm sao mà ép buộc được.”
Nguyên Đạc nghe vậy càng tức giận, “Không quan tâm nhà họ thế nào, nó nói vậy cũng không hợp lý.”
“Chẳng phải cũng chẳng xảy ra chuyện gì đấy sao.” Mạnh Bội Linh càng lớn tuổi càng bênh con.
Thỉnh thoảng bả trách mắng Nguyên Dã mấy câu thôi chứ khi gặp chuyện chắc chắn đứng về phía anh, “A Dã đâu phải không biết chừng mực, ông tưởng người ở Lan Quán ăn không ngồi rồi hết đấy à?”
“Đến nhà họ Văn xin lỗi.” Nguyên Đạc đưa ra tối hậu thư cho Nguyên Dã, “Con bé không tha thứ thì con cũng đừng về nữa.”
Mối quan hệ giữa nhà họ Nguyên và nhà họ Văn không thân thiết lắm, nhưng cũng không tránh khỏi có qua lại.
Chuyện của Văn Chỉ Yên đã phá vỡ sự cân bằng giữa hai nhà, bề ngoài vẫn phải làm đủ lễ nghi.
“Ba định gả con đi đấy à?” Nguyên Dã vẫn giữ vẻ lười biếng.
Anh nhướng mày, khóe miệng nhếch lên chút giễu cợt.
“Con là đàn ông rồi còn có thể chịu thiệt được sao?” Nguyên Đạc cầm tạp chí trên bàn ném về phía Nguyên Dã.
“Điều đó không chắc.” Nguyên Dã ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí không chớp mắt.
Mạnh Bội Linh lấy tạp chí từ Nguyên Dã ra, “Con bé đó từ nhỏ đã thích theo A Dã, tôi đã thấy mấy lần rồi. Những năm trước khi nó chưa ra nước ngoài đã rất ầm ĩ, nhà họ Văn cũng không còn cách nào nên mới gửi nó đi.”
“Nói trắng ra thì A Dã tuy nói hơi quá, nhưng cũng đúng lúc làm nó hết hi vọng, tránh cho lại tiếp tục đâm đầu vào A Dã.”
“Xin lỗi tất nhiên là phải xin, chúng ta phải nắm chắc chừng mực là được rồi.”
“Cả ngày chỉ biết gây chuyện.” Nguyên Đạc bình tĩnh lại.
Ông ngồi xuống ghế đơn, chỉ là khi nhìn Nguyên Dã vẫn không có sắc mặt tốt, “Ba muốn xem có con gái nhà nào chịu để ý đến con.”
“Đang yên đang lành nói chuyện này làm gì.” Mạnh Bội Linh nghiêng người lấy một cuốn sổ trên bàn trà, “Những cô gái theo đuổi A Dã đâu thiếu, cái cô Triệu lần trước đó không phải là không hài lòng A Dã, đều là do nó tự gây chuyện.”
Nguyên Dã tự nhận mình không đáng bị gọi bằng hai chữ gây chuyện kia. Nhưng anh cũng lười nói nhiều với Nguyên Đạc, chỉ là khi họ bàn chuyện hôn nhân thì chen vào một câu.
“Con đã nói không kết hôn.” Nguyên Dã liếc cuốn sổ trên tay Mạnh Bội Linh, “Đừng làm mấy chuyện vô bổ này nữa.”
“Bà nhìn thái độ nó xem!” Nguyên Đạc tức giận đập vỡ chiếc cốc trà yêu thích,
Cuối cùng tất nhiên là tan rã trong không vui.
Đây không phải lần đầu Nguyên Dã cãi nhau với Nguyên Đạc. Anh cầm chìa khóa ra khỏi nhà, quản gia còn đuổi theo nói với anh, “Ông chủ cũng là vì tốt cho cậu…”
Vì tốt cho anh ấy à.
Nguyên Dã không trả lời, trực tiếp lái xe đi.
Anh lái xe không mục đích hồi lâu, chợt nhận ra mình đã đến gần trường Trung học số ba, chính bản thân anh cũng hơi ngạc nhiên.
Lúc này đã hơn chín giờ tối. Học sinh tan học tốp năm tốp đi ra ngoài, trên gương mặt trẻ trung hiện lên nụ cười, đầy phóng khoáng và tự do.
Nguyên Dã bỗng nhớ đến tin nhắn đã thu hồi của Lục Tinh Nguyên.
Cậu ấy hỏi mình có thể đến đón Minh Yểu tan học không, thu hồi rồi là bắt đầu gửi lại tin nhắn haha.
Lục Tinh Nguyên nghĩ anh chưa thấy tin nên thu hồi, thực ra không phải.
Nguyên Dã không hay hút thuốc nhưng có lẽ là do tâm trạng tối nay không tốt, anh lấy ra bao thuốc của Cố Mân Hựu để lại trên xe lần trước.
Phố ăn vặt gần trường Trung học số ba nhộn nhịp, ánh đèn ấm áp thắp sáng màn đêm. Có cửa hàng đang phát nhạc, hòa cùng giọng nói ấm áp, chứa đựng đầy không khí đời thường.
Nguyên Dã dựa vào cửa xe, chân dài bắt chéo, đường nét chân rõ ràng hoàn hảo.
Áo phông in hoa màu trắng kết hợp quần dài ôm sát màu xanh rêu, dưới chân là đôi giày trắng, vừa thoải mái lại không kém phần tinh tế.
Dưới đất còn vết nước mưa.
Điếu thuốc kẹp trong tay anh đã cháy được một nửa, tàn thuốc sáng mờ, ngón tay thon dài trắng trẻo của anh cũng hơi co lại.
Rồi anh thấy Minh Yểu và bạn học bước ra.
Rất kỳ lạ, giữa đám đông nhộn nhịp, anh vẫn nhìn thấy cô ngay lập tức.
Cô gái nhỏ mặc áo sơ mi đồng phục trắng, không biết vì sao lại đổi thành chiếc váy xếp ly màu xanh rêu. Váy ngắn không quá đầu gối, đôi chân thon dài trắng trẻo lộ ra ngoài, quá mức bắt mắt.
Có lẽ nghe thấy điều gì buồn cười, Minh Yểu cười cong đôi mắt đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm rạng rỡ. Nhưng ngay sau đó, cô như thấy anh, ý cười trong mắt lập tức biến mất.
Thay vào đó là sự ngạc nhiên không giấu được và chút tò mò.
Nguyên Dã khẽ rũ tàn thuốc, trong đôi mắt đen như mực dường như cũng mang theo ánh sáng của tàn thuốc.
“Minh Yểu.” Anh gọi cô, nhưng không rõ vì sao.
Lời tác giả:Bỗng nhiên muốn có một màn theo đuổi vợ : -)Xin lỗi anh Dã