Chỉ còn chưa đến hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Không khí của lớp 12 căng thẳng chưa từng có, sự tập trung trong giờ học đã được cải thiện đáng kể.
Tất nhiên cũng có một số ít học sinh không nằm trong số này. Ví dụ như Tiết Linh Tử, người đang bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Nguyên Dã.
“Gần đây em trai không đăng gì về Nguyên Thần trên vòng bạn bè nữa à?” Tiết Linh Tử nằm dài trên bàn của Minh Yểu, chán nản kéo tay cô.
Động tác làm bài của Minh Yểu bị buộc phải dừng lại.
Kể từ lần trước khi Tiết Linh Tử dùng điện thoại của cô để like bài đăng của Lục Tinh Nguyên, cô ấy bắt đầu hứng thú với việc xem vòng bạn bè của cậu ấy.
Sau đó, Minh Yểu đã gửi thẳng danh thiếp của Lục Tinh Nguyên cho cô ấy.
Theo lời Tiết Linh Tử thì: Kết bạn với Lục Tinh Nguyên tức là kết bạn với Nguyên Dã.
“Cậu có thể trực tiếp hỏi cậu ấy mà.” Minh Yểu bất đắc dĩ liếc nhìn Tiết Linh Tử.
“Cậu nghĩ là tớ chưa hỏi sao?” Tiết Linh Tử nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nghe nói Nguyên Thần đang thực tập ở công ty của nhà họ, hình như đang bận rộn với dự án gì đó.”
“……” Minh Yểu bị Tiết Linh Tử làm cho cứng họng, không ngờ cô ấy đã âm thầm hỏi thăm được nhiều như vậy.
Minh Yểu cười lắc đầu, chuyển ánh mắt trở lại bài thi.
Tháng tư ở Hải Thành đã khá nóng. Lớp học buổi chiều càng thêm phần ngột ngạt, nhưng vẫn có nhiều bạn ngồi yên tại chỗ không di chuyển.
“Minh Yểu, có người tìm.” Giọng nam từ bên ngoài truyền đến thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Trình Tỉ cầm trà sữa đến lớp 12/1. Cậu ta có mối quan hệ với người khác khá tốt, trên đường đi có không ít người chào hỏi.
Người vừa gọi cô chính là Hứa Duy An, người từng chơi bóng cùng cậu ta và là cũng bạn cùng lớp với Minh Yểu.
“Anh Trình mua trà sữa mà không nghĩ đến việc tặng chúng tôi một phần sao?” Hứa Duy An đùa cợt nói.
Trình Tỉ liếc nhìn cậu ấy, “Cậu muốn uống?”
“Không không không.” Hứa Duy An vội vàng xua tay, trên mặt nở nụ cười trêu chọc, “Tôi nào dám tranh với Minh Yểu.”
“Anh Trình đang theo đuổi Minh Yểu sao? Vậy chẳng phải sẽ Tôn Diệu Nhân sẽ tức điên lên à?”
“Gần đây không phải người ta đồn Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên lớp 9 rất thân thiết sao? Tớ đã bỏ lỡ drama gì à?”
“Đừng nhìn tớ, tớ chỉ biết giáo viên chủ nhiệm của chúng ta rất nghiêm khắc với chuyện yêu sớm.”
Các học sinh đứng trên hành lang hóng gió không kìm được thì thầm bàn tán, Trình Tỉ đang ở trung tâm của chủ đề này thì lại không có phản ứng lớn.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn vào lớp 12/1, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Minh Yểu.
Cô ngồi ở dãy giữa gần cửa sổ. Tấm rèm phía sau không được buộc chặt, bay phấp phới trong gió.
Tóc của Minh Yểu buộc đơn giản, cố định bằng một cây trâm gỗ, một lọn tóc bên thái dương bị gió thổi tung. Cô chớp mắt một cách mơ màng, ánh mắt nhạt màu phản chiếu tia sáng lấp lánh trong ánh sáng tự nhiên.
Trình Tỉ không biết Tiết Linh Tử đã nói gì với cô, bị cô gõ nhẹ một cái vào trán.
Đột nhiên cảm thấy ghen tỵ với Tiết Linh Tử là sao đây. Cậu ta yên lặng nhìn Minh Yểu, đôi mắt đẹp như quả nho của cậu ta ánh lên ý cười.
Người quen biết Trình Tỉ đều biết tính cách của cậu ta không hề dễ chịu như vẻ bề ngoài, nhưng trong những chuyện liên quan đến Minh Yểu, cậu ta lại cực kỳ kiên nhẫn.
“Minh Yểu chắc sẽ đăng ký vào Học viện Mỹ thuật Đại học S.” Hứa Duy An nhìn theo ánh mắt của Trình Tỉ, tốt bụng nhắc nhở.
Học viện Mỹ thuật Đại học S là một trong bốn học viện mỹ thuật hàng đầu trong nước. Thành tích chuyên ngành của Minh Yểu đứng top đầu, thành tích văn hóa của cô cũng luôn đứng trong top ba của trường trung học số 3.
Điều đó có nghĩa là việc Minh Yểu đỗ vào Đại học S gần như là điều có thể dự đoán được. Nhưng Đại học S không nằm ở Nam Thành, nếu Hứa Duy An nhớ không nhầm, nguyện vọng của Trình Tỉ là một trường đại học địa phương.
“Cậu nghĩ nhiều hơn tôi đấy.” Trình Tỉ nhìn Hứa Duy An với ánh mắt khó hiểu.
Hứa Duy An nhún vai, “Vừa khéo là tôi cũng muốn vào Đại học S.”
Đúng lúc này, Minh Yểu bước ra khỏi lớp khiến cuộc nói chuyện của họ bị gián đoạn, Hứa Duy An rất biết ý đi vào lớp, nhưng Trình Tỉ rõ ràng đã thấy trên mặt cậu ấy thoáng qua ý nham hiểm khi quay người.
“Cậu tìm tôi à?” Minh Yểu ngẩng đầu nhìn Trình Tỉ.
“Ừ.” Trình Tỉ hồi thần, đưa trà sữa đến trước mặt cô, “Vừa khéo mua thừa một phần.”
Ai cũng nghe ra được đây là nói dối.
Ánh mắt Minh Yểu thoáng động, chần chừ mãi vẫn chưa nhận. Trước đây cô thực ra đã khéo léo nói với Trình Tỉ chuyện cô không muốn yêu đương nhưng dường như cậu ta không có ý định từ bỏ, cũng rất thông minh khi không tỏ tình trực tiếp với cô.
Nhưng như vậy càng trở nên khó xử.
“Nếu cậu không cầm thì tôi sẽ bị họ cười đấy.” Trình Tỉ phá vỡ cục diện bế tắc.
Nói đến mức này rồi, Minh Yểu cũng không thể từ chối.
“Vậy tôi sẽ gửi bao lì xì cho cậu sau.” Cô nói.
Trình Tỉ nhướng mày, nhưng lại hỏi: “Cậu bắt đầu học thêm buổi tối ở trường từ hôm nay à?”
Minh Yểu không ngờ Trình Tỉ lại biết tin nhanh như vậy. Thực ra giáo viên chủ nhiệm mới thông báo việc toàn bộ học sinh phải tham gia học thêm buổi tối trước kỳ thi thử lần ba chưa lâu.
“Tan học tôi sẽ đưa cậu về.” Trình Tỉ nghiêm túc nói.
“Không cần phiền vậy đâu.” Minh Yểu nhíu mày nói.
“Nghe lời đi.” Trình Tỉ nhìn cô, ánh mắt và lông mày đều dịu dàng, “Cậu về một mình không an toàn.”
Cậu ta biết giờ Minh Yểu đang ở một mình ở ngõ Lộc Vĩ cũ kỹ, theo lý thì chín giờ hơn cũng không được tính là muộn, nhưng khu vực gần nơi đó nổi tiếng là tốt xấu lẫn lộn.
Thực ra Trình Tỉ không chắc Minh Yểu định thế nào, cậu ta chỉ đơn thuần không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
“Vậy cứ quyết định như thế nhé.” Cậu ta đi trước một bước, đưa ra kết luận.
Nói xong cũng không cho Minh Yểu bất kỳ cơ hội phản bác nào, Trình Tỉ tự ý quay người rời đi.
Minh Yểu đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cậu ta. Cô cắn môi một cách bực bội, nghĩ thầm buổi tối phải tìm cách tránh mặt Trình Tỉ mới được.
–
Trình Tỉ quả nhiên nói được làm được, chưa đến giờ vào học thêm buổi tối, cậu ta đã đến lớp 12/1 đợi sẵn.
“Dạng bài này chỉ cần em có thể hiểu đúng ý đề rồi áp dụng công thức là có thể dễ dàng đạt điểm.” Thầy chủ nhiệm Lưu Anh đang kết thúc bài giảng trên bục.
Một số ít học sinh đã nhìn thấy Trình Tỉ đứng bên ngoài cửa sổ, lập tức quay sang nhìn về phía Minh Yểu.
Minh Yểu đã quen với ánh mắt của mọi người, bình tĩnh thu dọn sách vở trên bàn.
“Không ngờ Trình Tỉ lại kiên trì như vậy.” Tiết Linh Tử ngạc nhiên thốt lên.
Sau tiếng chuông, các học sinh lần lượt rời khỏi lớp, thầy giáo Lưu Anh còn đặc biệt hỏi thăm Minh Yểu, biết cô sẽ đi cùng bạn mới yên tâm, nhưng nhà Tiết Linh Tử và nhà cô không gần nhau.
Minh Yểu cũng không định để Trình Tỉ đưa về thật.
“Tớ nói với em trai rồi, lát nữa cậu đi cùng cậu ấy về nhé.” Tiết Linh Tử tắt chế độ máy bay trên điện thoại.
Cô ấy biết Minh Yểu không thích Trình Tỉ nên đã sớm giúp cô nghĩ ra kế sách.
“Tớ vẫn sẽ tự về.” Minh Yểu cũng không phải lần đầu về nhà trong giờ này, “Không thể ngày nào cũng phiền cậu ấy được.”
“Có gì mà phiền.” Tiết Linh Tử tranh thủ nhắn tin cho Lục Tinh Nguyên.
Nhận được hồi đáp, cô ấy mới nói: “Tớ thấy ý của em trai là ông ba tồi của cậu cũng khá quan tâm đến cậu đấy.”
Minh Yểu im lặng. Cô và Tiết Linh Tử đeo ba lô ra ngoài, đối mặt ngay với Trình Tỉ.
“Lần trước Nguyên Thần đưa chúng ta về còn gặp mấy tên lưu manh, cậu đi một mình thực sự không an toàn.” Tiết Linh Tử đang lải nhải làm công tác tư tưởng cho Minh Yểu.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy Trình Tỉ, còn cười chào một tiếng, “Chào anh Trình.”
Hoàn toàn là dáng vẻ của đàn em gặp đại ca.
Trình Tỉ cười nhẹ gật đầu.
“Cảm ơn ý tốt của cậu.” Minh Yểu thì thẳng thắn nói với cậu ta, “Bạn tôi sẽ đưa tôi về.”
“Vậy tôi đưa cậu lên xe.” Trình Tỉ lấy lui làm tiến.
“Yểu Yểu thực sự không lừa cậu đâu.” Tiết Linh Tử hòa hoãn bầu không khí giữa hai người, cũng rất thông minh không tiết lộ quan hệ, “Cậu biết Lục Tinh Nguyên lớp 9 chứ? Họ là họ hàng.”
Trình Tỉ đã nghe về chuyện của Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên, nhưng đây là lần đầu nghe thấy phiên bản này.
“Thì ra là vậy.” Cậu ta gật đầu như có suy nghĩ.
Trước giờ Minh Yểu luôn ít nói trước mặt người lạ, may mắn là Trình Tỉ cũng không làm khó cô, chỉ thỉnh thoảng hỏi vài câu, thêm vào đó có Tiết Linh Tử nên bầu không khí vẫn được coi là hòa hợp.
Đến khi Nguyên Dã lái xe đến trước cổng trường Trung học số 3, cảnh tượng anh thấy chính là cảnh tượng hòa thuận như vậy.
Anh vô thức nhíu mày lại.
Đã gần một tuần rồi Nguyên Dã chưa gặp Minh Yểu, lần này anh cũng chỉ là tạm thời được Lục Tinh Nguyên gọi đến, không ngờ vừa đến đã bắt gặp cảnh tượng này.
Minh Yểu trông gầy hơn trước nhiều. Cô xõa mái tóc dài mềm mại, mặc áo sơ mi trắng đồng phục, bị gió đêm thổi qua càng tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.
Có nam sinh thỉnh thoảng liếc nhìn Minh Yểu, ý đồ rõ ràng.
Nguyên Dã híp mắt lại. Đến khi điện thoại vang lên tin nhắn mới, anh mới hoàn hồn.
[Lục Tinh Nguyên: Cậu út [Bé mèo dễ thương lén lút quan sát]]
[Lục Tinh Nguyên: Quên không nói với cậu là con không có ở trường hehe]
[Lục Tinh Nguyên: Dù sao cậu cũng đã đến rồi, nhớ giúp con đưa chị về nhé~]
Đúng là mánh khóe Lục Tinh Nguyên thường dùng, Nguyên Dã xem xong cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì, nhưng nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi không xa, tự dưng anh lại thấy bực bội.
Cô đâu có thiếu hộ hoa sứ giả.
“Đó có phải là xe của Nguyên Thần không?” Tiết Linh Tử mắt tinh nhìn thấy chiếc G-Class của Nguyên Dã.
Lần trước cô ấy đã ngồi qua một lần nên nhớ biển số xe.
Minh Yểu cũng nhìn thấy, cô chợt hiểu ra câu “có việc đột xuất phải đi trước” của Lục Tinh Nguyên có nghĩa là tài xế của nhà họ sẽ đến.
Nhưng người tài xế này…
Có hơi nổi bật quá rồi.
“Nguyên Dã?” Tiết Linh Tử nhảy chân sáo đến cửa xe, cô ấy gõ cửa sổ bên ghế lái, trên mặt nở nụ cười tiêu chuẩn của fan hâm mộ.
Nguyên Dã hợp tác hạ cửa sổ xe xuống, anh nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt đen như màn đêm tối.
“Nguyên Thần, anh đến đưa Yểu Yểu về sao?” Tiết Linh Tử cất tiếng.
Nguyên Dã không nói gì. Anh tự nhiên lướt qua Tiết Linh Tử nhìn về phía Minh Yểu phía sau, như một sự ngầm thừa nhận.
“Vậy em giao cậu ấy cho anh nhé.” Tiết Linh Tử vừa nói xong thì điện thoại của cô ấy cũng vang lên.
Cô ấy vừa nghe điện thoại, vừa quay đầu chào Minh Yểu, “Yểu Yểu, mẹ tớ đến đón rồi, mai gặp nhé.”
“Ừ.” Minh Yểu gật đầu.
Trình Tỉ đút tay vào túi quần, nhìn Nguyên Dã trong xe, cố ý hỏi: “Anh ta là tài xế nhà họ Lục sao?”
Nếu Nguyên Dã nghe thấy câu này chắc sẽ tức đến nhảy dựng lên.
Minh Yểu không nhịn được khẽ mỉm cười, “Anh ấy không phải…”
Lúc này, cửa xe bị Nguyên Dã đẩy ra từ bên trong, đôi chân dài hoàn hảo hiện ra trước mắt mọi người, có lẽ anh vừa tan làm không lâu, mặc áo sơ mi trắng và quần đen, khuôn mặt lạnh lùng còn mang chút mệt mỏi.
Anh nới lỏng cà vạt trên cổ, ngón tay trắng trẻo dài của anh và chiếc cà vạt màu đen tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Minh Yểu nhìn anh sải bước về phía mình, ánh mắt nhìn cô như mang theo móc câu. Xung quanh người người đông đúc, anh lại là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Nếu Tiết Linh Tử có mặt, nhất định sẽ khen Nguyên Dã có khí chất quá tuyệt vời.
“Lên xe.” Nguyên Dã không thèm nhìn Trình Tỉ lấy một cái.
Anh đứng trước mặt Minh Yểu, hàng mi rủ xuống che giấu hết thảy tâm sự, “Tôi đưa cô về nhà.”
Lời tác giả:Anh Dã: Rốt cuộc tôi có bao nhiêu tình địch?Một ai đó: Một hai ba bốn năm, lên núi đánh rìu* ~*Một hai ba bốn năm, lên núi đánh rìu: là một phần của một câu vè hoặc bài đồng dao Trung Quốc, thường được trẻ em dùng để đếm hoặc hát khi chơi các trò chơi.