Lâm Gia Thư lập tức quay trở về biệt thự riêng, tức giận đập phá hết đồ đạc phải nói là cô ta tức như muốn điên lên mà điên lên chỉ muốn giết người mà thôi. Cô ta cứ ngỡ đó là phương án cuối cùng để cho cô ta thành công giành lại Bạc Phong Dực, thật không ngờ hắn không những tức giận với Trịnh Mạt mà ngược lại càng yêu chiều thêm…
- Aaaaaa…chết tiệt, mấy người thật khốn kiếp…cứ đợi đó dám trêu đùa tôi, rồi tôi sẽ trả lại hết cho các người những nhục nhã mà tôi phải chịu, hừ hừ
Sau khi quậy phá hết đồ đạc trong nhà cô ta nhấc máy gọi điện cho trợ lý kêu người đến dọn dẹp căn phòng sạch sẽ lại cho cô ta, còn bản thân thì đi thay bộ đồ bơi rồi đi đến một hồ bơi để xã giận.
…
Những ngày kế tiếp cuộc sống hôn nhân của Bạc Phong Dực và Trịnh Mạt đều rất hạnh phúc khi mỗi ngày hai vợ chồng đều yêu thương nhau, và hai người cũng đã lên kế hoạch sinh em bé nên hắn không ngừng hì hục trên người cô.
Lúc nào cô cũng phải thử rất nhiều que thử thai nhưng vẫn là 1 vạch khiến cho cô không thôi nản lòng nhưng vẫn luôn có ông chồng bên cạnh động viên an ủi.
- Em đừng cảm thấy quá nản vội, dù gì chúng ta cũng sẽ có thôi nhưng không sớm thì muộn anh tin phu nhân của anh sẽ làm được
Trịnh Mạt nằm trong lòng hắn thiết tha nhìn que thử thai hiện 1 vạch:
- Nhưng em rất muốn có bé con sớm, với lại em mong ước rằng bé con sẽ thật giống anh
- Vậy sao, nhưng anh lại thích bé con giống em hơn
Thế là hai vợ chồng vẫn có công cuộc tạo ra một em bé bụ bẫm đáng yêu, Bạc Phong Dực nói đúng bản thân không nên quá cưỡng cầu phải để tự nhiên mà xuất hiện tuy không sớm thì muộn.
- Phải rồi, lâu như vậy rồi em có từng có ý định tìm lại người ba ruột không?
Trịnh Mạt hơi khẽ cụp mắt xuống, cũng lâu rồi mới có người nhắc đến người ba vô lương tâm của mình trước mặt suýt thì cô sớm đã bị lãng quên, nghĩ đến cảnh tượng lúc mẹ cô mang nặng đẻ đau thì ông ta đang làm gì có từng nhớ đến hai mẹ con cô hay không hay là vui vẻ với cuộc sống mới.
Đến cả mặt mũi của ông ta như thế cô không thể rõ ngay cả thông tin hay một cái tên cũng không, lúc trước bởi vì mẹ cô không muốn cô tìm lại người ba đó nên không nói cho cô nghe cho đến tận 10 tuổi nhưng bà ấy vẫn chôn vùi theo, vậy cho nên cô không có ý định tìm ông ta.
- Nhưng sao đột nhiên anh lại hỏi cái này, từ lâu em đã không có ba ông ta đã chết rồi anh…
Bạc Phong Dực đau lòng xoa nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của cô, hắn thừa biết cô cũng rất mong muốn gặp lại người ba vô tâm đó chỉ là bản thân cô cứng rắn không chịu thừa nhận, hắn cũng không cưỡng cầu và sẽ cố gắng tìm ra người đàn ông đã từng bỏ rơi vợ hắn khi cô ra đời mà không cảm nhận được hơi ấm từ một người ba.
Nhưng sẽ phải rất khó khăn vì không thể biết được hình dạng người đó ra sao, trước tiên hắn phải đi hỏi mẹ của hắn là Bạc phu nhân dù sao bà ấy là bạn thân của mẹ vợ hắn, ít nhất bà ấy cũng được một chút gì đó.
- Được rồi nếu như em không muốn thì cũng không sao, dù gì bây giờ cuộc sống của em đã có anh…anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn hại đến em…
- Em cảm ơn, em rất biết ơn tất cả vì đã đưa em đến bên cạnh anh và được chữa lành vết thương trong lòng bao nhiêu năm qua
Bạc Phong Dực hôn lên tóc cô như chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến, như muốn hoà quyện làm một với cô, hắn không biết phải làm sao để yêu cô cho hết phải nói là hắn cực kỳ yêu người con gái này.
…
Ba ngày sau Bạc Phong Dực mới trở về nhà chính vô tình bắt gặp Bạc Khuynh Thành đang bế con trai 1 tuổi của anh, hắn cứ vậy mà làm ngơ như không thấy đi thẳng vào thư phòng của Bạc phu nhân.
- Phong Dực, con tìm mẹ có chuyện gì à?
Hắn ngồi xuống ghế sofa ánh mắt nghiêm nghị nhìn mẹ mình, bà ấy liền cảm thấy có chuyện gì đó không ổn mà sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn.
- Mẹ, ba ruột của Mạt Mạt là ai?
Bà có một chút giật mình nhưng sau đó dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng hắn cũng đến đây tìm bà để hỏi về chuyện này bà đã sớm biết được điều đó chỉ là không nắm bắt được thời điểm nên giật mình.
Bạc phu nhân bỗng đứng dậy đi thẳng về bàn làm việc, bà ấy mở ngăn kéo ra và lấy ra một tấm hình trông rất cũ kỹ sau đó do dự một chút, cuối cùng đưa cho hắn xem.
- Ta không nói chắc con cũng biết rõ người này đúng như vậy không?
Bạc Phong Dực được một phen sửng sốt khi nhìn người đàn ông trong tấm hình, hắn vẫn không thể tin được nhưng lại nghe bà ấy nói thêm.
- Thực sự ta cũng không muốn giấu nhưng ông ta không muốn ai biết đặc biệt là tiểu Mạt, ta ngẫm nghĩ nếu như con bé không biết thì sẽ tốt hơn…
- Được rồi, cảm ơn mẹ
Bạc Phong Dực nhanh chóng rời đi, sự thật hắn đã biết người đàn đó chỉ là không ngờ đến ông ta lại chính là ba ruột của Trịnh Mạt.