Cuối cùng Bạc Khuynh Thành cũng đến thăm hai mẹ con Dương Cầm, ban đầu rất thất vọng nhưng khi nhìn thấy anh đến sự thất vọng trong lòng lập tức biến mất thay vào đó là vui mừng trong lòng.
Bạc Khuynh Thành từ từ bước đến như muốn nói gì đó với Dương Cầm nhưng anh lưỡng lự đành quay sang bước đến gần nôi của con, anh cứ nhìn chằm chằm vào bé con không nói nên lời và anh cũng không thể phủ nhận là bé con có vẻ rất giống anh, từ đường nét trên khuôn mặt đều rất giống.
Thấy vậy Dương Cầm bèn lên tiếng:
- Bé con là con trai, anh có muốn đặt tên cho thằng bé hay không?
Anh im lặng, qua một lúc sau anh bất ngờ khom người xuống từ từ bế bé con lên rồi ẵm bồng vào lòng rất nhẹ nhàng rất thuần thục điều này khiến cho Dương Cầm một phen đầy kinh ngạc, không nghĩ rằng anh sao có thể bế một em bé dễ dàng đến như vậy.
- Thằng bé sẽ tên Thiên Ân, Bạc Thiên Ân…cứ coi như là một món quà trời ban tặng
- Thiên Ân sao, tên rất đẹp vừa hay cảm ơn anh đã đặt tên cho thằng bé
Nói chứ trong lòng cô ấy đã vô cùng vui mừng đến mức nào đâu, tuy là một điều nhỏ nhặt nhưng cô ấy rất hạnh phúc. Nhưng cô ấy đâu biết được rằng Bạc Khuynh Thành từng tham gia lớp học tập bế em bé và sớm từ lâu nghĩ ra cái tên Thiên Ân đó, thằng bé đang ngủ trong lòng anh thì bỗng bật khóc rồi dãy đành đạch lên.
- Thằng bé sao vậy?
Dương Cầm giơ tay lên đón nhận con trai từ tay anh, có chút ngượng ngùng nói:
- Chắc là tiểu Ân đói rồi, anh đưa thằng bé cho em bế
Mới đầu anh hơi luống cuống nhưng rồi cố gắng đưa thằng bé cho cô ấy, Dương Cầm hơi một chút e ngại không dám vén áo lên bởi vì Bạc Khuynh Thành đang nhìn chăm chăm, nhưng vì con quấy khóc vì đói đành cắn răng lên tiếng.
- Ừm…anh có thể nào quay sang chỗ khác được không em cho tiểu Ân bú sữa
Nghe đến đây anh lập tức xoay lưng lại vừa có một chút e ngại, anh cũng không muốn làm phiền Dương Cầm nên đã nói với cô ấy.
- Tôi ra ngoài mua chút đồ gì đó cho cô
Dứt lời anh vội bước ra ngoài, bé con vừa được mẹ cho bú sữa thì lập tức nín khóc có lẽ đang ngủ ngon mà bị sự đói bụng đánh thức, mặc dù lần đầu làm mẹ có quá nhiều sự vụng về bỡ ngỡ nhưng cô ấy sẽ luôn yêu thương con một cách hoàn hảo nhất, nghĩ lại bỏ sự nghiệp đang thăng tiến của mình nhưng bù lại cô ấy có một đứa con trai kháu khỉnh cũng đủ hạnh phúc rồi.
…
Trịnh Mạt bận rộn nấu ăn nấu từng món mà chồng cô thích ăn, xong xuôi hết rồi thì cô đến quán bar để mang cơm trưa cho chồng được các nhân viên ở đây vô cùng ngưỡng mộ hai vợ chồng họ.
- Anh ăn cơm đi ha, em muốn đi dạo xung quanh đây một chút
Bạc Phong Dực cũng yêu chiều đồng ý với vợ:
- Được rồi em đi đi nhớ cẩn thận đấy
- Em biết rồi mà
Chụt.
Cô lém lỉnh hôn vào má hắn rồi nhanh chóng chạy đi nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô mà hắn cười bất lực nhưng rồi tiếp tục ăn bởi vì hắn quá đói bụng rồi, Trịnh Mạt vừa đi vừa khen lấy khen để không ngờ chồng mình lại có thể sở hữu một quán bar to lớn đến như vậy lại còn rộng vừa sang kiểu gì ấy, chưa hết bất ngờ này rồi lại đến bất ngờ khác quả là choáng ngợp cô rồi.
" Hửm, chồng mình giỏi thật còn có thể quản lý một quán bar to lớn như vậy, có nên tự hào không ta"
Nói chứ trong lòng cô cực kỳ tự hào về chồng của mình, đang đi thì cô vô tình đụng trúng ba gả đàn ông đang say xỉn vì tránh gặp phiền phức nên ríu rít xin lỗi.
- Ơ xin lỗi…xin lỗi các anh rất nhiều, làm phiền các anh rồi hehe
Dứt lời cô nhanh chóng muốn đi nào ngờ bị một trong ba số đàn ông túm lấy cổ tay cô, Trịnh Mạt giật mình ngay lập tức vùng vẫy trong sự tức giận nhưng hắn ta không hề hứng gì ngược lại thấy cô tức giận thì càng thích thú hai người kia thì cười cười đầy bỉ ổi.
- Cô em đừng nóng giận vậy chứ biết là rất thú vị không haha,…xinh đẹp như vậy nào cùng bọn anh vui vẻ một chút đi
- Buông ra, có tin tôi kêu ông chủ ở đây đến đây không
Hahaaa…
Không ngờ bọn họ lại có thể cười một cách bỉ ổi, nhưng cổ tay bị hắn ta nắm chặt vừa khiến cô đau vừa khó chịu cực cùng, chưa dừng lại ở mức đó hắn ta còn muốn định ôm cô vào lòng nhưng may cô kịp né tránh.
- Không những xinh đẹp và dáng người cũng ngon chưa kể nằm dưới thân bọn này chắc chẳng rất sướng cho cô em đấy kakaaa…
Trịnh Mạt càng nghe mà cảm thấy mắc ói đến nơi sao bọn họ có thể thốt ra được những lời này hay vậy, đối với cô đã rất kinh tởm rồi thậm chí hắn ta chạm vào tay cô đủ để cô thấy dơ bẩn rồi.
- Tôi nói một lần nữa buông tôi ra, nếu không đừng trách tôi không cảnh cáo trước
Nhưng lời nói của cô không hề hứng gì với bọn họ ngược lại là thú vui của bọn chúng, một gả nữa đi đến chạm vào má cô vì không phản ứng kịp mà để cho hắn ta chạm thật khiến cho cô tức muốn nhào vô đâm vào hắn ta vậy, gương mặt này chỉ có chồng cô mới được chạm vào vậy mà hắn ta…
Cô tức nghiến răng liều mình đá vào bộ phận nguy hiểm của hắn ta khiến cho hắn ta đau điếng nằm gục dưới sàn, thấy anh em mình như vậy một người trong số đó tức giận tát mạnh vào mặt cô khiến cho cô không kịp mà ngã nhào xuống, bên khóe miệng còn chảy cả máu đủ biết hắn ta dùng lực cỡ nào, đầu óc cũng ong ong quay cuồng.
- Con mụ này, ông đây còn rất dịu dàng mà không chịu thích muốn dùng vũ lực đúng vậy không
Bây giờ cô không thể nghe được gì nữa bởi vì cô đã rất đau chỉ muốn xỉu đi vậy, trong đầu nhớ đến Bạc Phong Dực.
“Chồng ơi, đến cứu em với… em đau lắm”
Một nhân viên gần đó thấy cảnh tượng này liền kinh hoàng không nghĩ ngợi nhiều lập tức chạy đi, nhìn thấy dáng người ngon như vậy khiến thú tính hắn ta muốn trỗi dậy hắn ta định cúi xuống người một lần nữa muốn chạm vào cô.
Tuy nhiên chưa được chạm vào thì lập tức bị đá văng qua một bên một cách tàn bạo, Trịnh Mạt vừa nhìn thấy chồng vừa vui vừa ấm ức đứng dậy chạy đến ôm chầm lấy hắn, Bạc Phong Dực yêu thương ôm cô vào lòng mà vỗ về nhưng ánh mắt nhìn ba tên đó như muốn giết người ngay lập tức.
- Bọn mày muốn không có đất để chôn cất đúng không?