Dạo này vấn đề tôi và Gấu Lớn thường thảo luận nhất chính là “Tiết kiệm tiền”! Tại sao chúng tôi phải thảo luận cái đề tài đi đâu cũng gặp này? Tất nhiên là bởi vì hai chúng tôi chẳng thể nào “Tiết kiệm tiền”.? Thật ra rất đơn giản, lấy ví dụ, mỗi lần đến thời điểm đóng thuế, trên TV lúc nào cũng nhìn thấy “Công dân tốt vui lòng đóng đủ thuế”… Quảng cáo, mà sở dĩ lí do muốn tăng cường tuyên truyền là bởi vì có rất nhiều người đang trốn thuế. Đã hiểu chưa? Nếu không, tại sao không có thấy ai tuyên truyền: “Đói bụng rồi, vui lòng phải cần ăn cơm…” … Nói nhảm! Có ai đói bụng mà không biết ăn cơm sao? Việc gì phải nói nữa?
Theo đó mà nói, có thể biết được tôi cùng chồng yêu của tôi chính là tổ hợp hai kẻ phá của, cũng chẳng trách chúng tôi thường xuyên gào lên “Tiết kiệm tiền Tiết kiệm tiền!”. Nhưng, tuy nói là “tổ hợp hai người”, nhưng mà phương thức phá hoại của tôi cùng Gấu Lớn hoàn toàn khác nhau, chỉ có thể nói là hai kẻ phá hoại chúng tôi thật sự là do ông trời tác hợp. Từ từ mà nghe tôi kể này
Thật ra tôi không có cảm thấy tôi phá của, tôi luôn có kế hoạch tỉ mỉ, có thể tiết kiệm thì tuyệt đối không lãng phí. Vấn đề ở chỗ: tôi sau khi dạo hơn mười trung tâm thương mại, bỏ ra năm vạn đồng mua bộ chiếu phim gia đình tôi sẽ tranh thủ lúc trung tâm thương mại dịch vụ đang có đợt khuyến mãi lớn, bỏ ra bốn vạn đồng mua mấy cái máy ảnh. Tôi là thuộc dạng tiết kiệm một số tiền nhỏ, sau đó lại vung một núi tiền. Mà Gấu Lớn thì hoàn toàn ngược lại, ham mê vật chất của anh không khi nào cao, anh không có phá tiền, nhưng anh hết lần này đến lần khác đều không có tiết kiệm số tiền nhỏ. Ra khỏi phòng không biết tắt máy lạnh, tắt đèn, vòi nước chảy ầm ầm, lại còn quăng chai nước mới uống có một nửa. Bởi vậy, hai người chúng tôi tụ lại sẽ vung cả núi tiền, tiền nhỏ cũng chẳng thể tiết kiệm mà trở thành tổ hợp hai người chuyên phá của, các bạn nói đi cái này rốt cuộc là lỗi của ai vậy.
Nhớ rõ có một đêm, tôi đột nhiên muốn ăn khuya, chồng tôi cuối cùng chính là dịu dàng chăm sóc, lập tức tự động hi sinh anh dũng giúp tôi làm cơm chiên jambong trứng. Khi Gấu Lớn nhổm dậy, tôi thình lình nhớ lại những thảm án mà anh từng gây ra ở nhà bếp, ví dụ như là đem nấu nguyên túi sủi cảo 100 cái, một hơi nấu 6 gói mì, nấu canh trứng tới 8 cái (chú ý, người ăn chỉ có hai người chúng tôi nha!).
Tôi lập tức nghiêm nghị cảnh báo Gấu Lớn: “Ngàn vạn lần không cần nấu nhiều, ăn không hết lại phí.”
“Biết rồi, tiết kiệm tiền ” Gấu Lớn đem chữ cuối cùng kéo dài thườn thượt, nghênh ngang đi ra ngoài.
Tôi vốn định tự thân đi giám sát bé gấu đầu đá này, có thể tưởng tượng làm như vậy thì không tin tưởng vào chồng tôi nhiều quá rồi, tin rằng dạo này dưới sự hướng dẫn từng bước cọng thêm đe dọa uy hiếp, anh nhất định có thể hiểu được đạo lí đồ vật đủ dùng, đem tôn chỉ “tiết kiệm tiền” tối thượng mà ghi nhớ trong lòng.
Nhưng mà, tôi thật sự đã sai rồi, tôi cuối cùng quên mất cái gì gọi là giang sơn dễ đổi bản tính của gấu cũng khó dời rồi. Chờ đến khi tôi càng nghĩ càng thấy không ổn, vội vàng chạy xuống bếp tham khảo thì thảm án cơm chiên mùa xuân (số thứ tự 920047) đã không còn ngăn lại được. Lúc này chồng yêu của tôi, cơm đã chiên săn lại, trứng cũng chỉ có 2 trái, vấn đề là anh hóa ra… Các bạn, tôi trước miêu tả lại sắc mặt mình với tư thế là người bị hại trong thảm án. Một khối jambong nhập khẩu ngon lành mua ở siêu thị kích thước 6 x 6 x 20cm, khi mua giá 4000 đồng. Xin hỏi, có người nào khi làm cơm chiên jambong trứng lại xài hết nửa cây jambong không? Đúng vậy, chồng yêu của tôi làm như vậy rồi, anh hoàn thành xong ý tưởng khó tin này. Trong lúc tôi suy nghĩ cái này có thể xếp vào hàng kỉ lục guinness đồng thời suy nghĩ có nên chụp một cái nồi đập đầu Gấu Lớn hay không.