Chồng Yêu Mau Hộ Giá!

Chương 37: Chương 37







An Vy và Đình Phong lựa chọn án binh bất động, nhưng bởi vì An Vy không giỏi che giấu cảm xúc của mình nên bây giờ cô rất hiếm khi về nhà chồng ăn cơm, luôn kiếm cớ bận rộn này nọ.

Ngay cả khi tảo mộ gia đình cô cũng không xuất hiện mà lựa chọn về quê viếng ông ngoại của mình trước.

Lê Minh Lan vốn chẳng yêu quý gì cô, sau khi An Vy rũ bùn đứng lên bà ta nhìn cô càng gai mắt, giờ càng có cớ đay nghiến cô:

- Ông nhìn xem đứa con dâu quý hoá mà ông đã chọn đi.

Năm ngoái Đình Phong còn ngồi xe lăn, nó phải chăm sóc thằng bé không nói làm gì, nhưng giờ hai chân thằng bé lành lặn rồi nó cũng không đến mà về quê là có ý gì? Nó chưa nghe câu lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó à?

Lâm Đình Văn vừa nhổ mấy cây cỏ mọc xung quanh mộ vừa điềm nhiên đáp:

- Ông bà ngoại nuôi con bé từ nhỏ, năm ngoái ông ngoại mất con bé cũng vì con trai mình mà đâu về chịu tang được.

Bà thông cảm cho nó chút đi.

Chuyện An Vy từng bị nuôi ở quê đến năm mười ba tuổi mới được đón về nhà mẹ ruột bà Lan cũng nghe kể qua nên giờ chỉ hừ lạnh:

- Ở quê có khác, chẳng trách chẳng có quy củ gì cả.

Có đứa con dâu như này đúng là mất mặt nhà họ Lâm.

Đối với sự tranh cãi của bọn họ, Đình Phong giống như không nghe thấy, nhưng khi nghe bà Lan nói vợ mình, anh lập tức tiếp lời:

- Cô ấy thế nào không đến lượt mẹ nói.

Lê Minh Lan vốn đang bực mình vì ông Văn cứ bênh An Vy chằm chặp, giờ nghe con trai cũng lên án mình lập tức nóng máu.


Bà ta ném mạnh nắm cỏ sang một bên, giọng cũng cao hơn vài tông:

- Con nói buồn cười nhỉ.

Mẹ là mẹ con mà lại không có quyền dạy dỗ con dâu mình?

- Nếu mẹ coi con là con trai mẹ, coi cô ấy là con dâu đã không liên tục đưa mấy cô diễn viên người mẫu gì đó đến chỗ con làm con khó xử mà vợ con cũng bị người ta bàn tán rồi.


Từ sau vụ của Ái Mỹ, Đình Phong đã thẳng thắn nói với mẹ mình nếu sau này bà còn làm trò này thêm một lần nữa thì đừng trách anh không niệm tình mẹ con bà ta mới không tiếp tục bày trò.

- Con...

Sắc mặt bà Lan lúc xanh lúc trắng, nhưng phần nhiều hơn là bà sợ con trai mình.

Thằng bé này bình thường nhìn bà luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tôn trọng bà.

Nhưng bây giờ ánh mắt anh như chứa dao găm, chỉ cần bà dám nói thêm một câu nào mà anh không muốn nghe, anh có thể sẽ khiến bà phải trả giá.

Vẻ mặt đáng sợ của anh khiến bà ta nín họng không dám nói thêm câu nào nữa, nhưng áp lực bủa vây bà ta thì vẫn còn đó.