“Tiểu Linh, tối hôm qua không ngủ ngon sao? Có muốn nghỉ ngơi thêm một chút không?” Thôn trưởng và một đám người tới nghênh đón Lộ Ký Linh, chuẩn bị đưa cô đưa đến cấm địa. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Lộ Ký Linh có vẻ không tốt lắm, thôn trưởng có chút chần chờ.
“Không sao đâu, thôn trưởng, con chỉ là không quen giường thôi, mọi người không cần lo lắng.” Lộ Ký Linh mỉm cười lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ cô không có vấn đề gì. “Nếu đã không có gì, chúng ta xuất phát thôi, mọi người đưa con đến lối vào cấm địa là được. Sau đó một mình con cũng có thể đi vào.” Lộ Ký Linh cũng không chần chừ nữa lập tức nói với thôn trưởng.
“Được rồi nếu con có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói với chúng ta, không được miễn cưỡng chịu đựng. Con hãy nhớ con vĩnh viễn là đứa trẻ ngoan của chúng ta...”
Nghe thôn trưởng nói xong, trong lòng Lộ Ký Linh liền bất chợt có một cảm xúc kỳ lạ. Những lời này vừa nghe thì không có gì đáng nghi ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại cứ luôn cảm giác cái gì đó kỳ lạ không nói nên lời. Nhưng bây giờ thời gian không cho phép Lộ Ký Linh nghĩ nhiều, suy nghĩ này chỉ được không trong một khoảnh khắc, ngay sau đó cô liền cất bước đi theo mấy người thôn trưởng.
“Tiểu Linh à, một mình con đi vào phải cẩn thận một chút.” Thôn trưởng và những người phía sau đều lộ ra biểu hiện kỳ quái khi nhìn Lộ Ký Linh. Lộ Ký Linh vốn định lắc đầu, kết quả vất vả lại chú ý tới những ánh mắt xung quanh, liền có chút chần chừ.
“Mọi người...” Sao phải dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn cô??? Lộ Ký Linh không khỏi run rẩy một chút, “Con...” Cô phải nói gì mới có thể giảm bớt bầu không khí quái dị này...? À, Thôi bỏ đi.
Cuối cùng vẫn là thôn trưởng phá vỡ sự im lặng, “Tiểu Linh à, con vẫn muốn mang con thỏ này theo sao? Nếu không ngại thì con có thể để nó ở bên ngoài, chờ khi nào con......”
“Không cần đâu, thôn trưởng, con trực tiếp đi vào là được. Ông và vị hương thân về sớm một chút, nếu có tin tức gì, con sẽ trở về nói với mọi người.” Lộ Ký Linh đợi nửa ngày, lão thôn trưởng ấp úng, nói không nên lời mấy câu, “Con thỏ này cần phải ở bên cạnh con, không cần làm phiền mọi người.”
-------------------------------------
“Tức Mặc Thiệu, anh có cảm thấy thái độ của bọn họ vừa rồi rất kỳ lạ không?” Lộ Ký Linh càng nghĩ càng thấy không ổn, bàn tay ôm Tức Mặc Thiệu không khỏi nắm lại thật chặt, thậm chí có chút kích động bứt mấy sợi lông xuống.
Tức Mặc Thiệu bám vào trên người con thỏ nào đó, nhìn nhúm lông bị tàn phá của mình:...
Cô gái ngốc này không phải thật sự đã cho rằng đám thôn dân kia đều là người lương thiện đó chứ… bọn họ đưa cô tới đây, rõ ràng đã không nghĩ sẽ để cô ra ngoài. Nếu hắn không đoán sai thì, có lẽ bởi vì phong ấn giam giữ hắn có chút buông lỏng, đám thôn dân này muốn bắt người làm quỷ hậu, tiến hành tế sống cô.
Nếu không phải bởi vì hắn biết cấm địa đang đặt thi thể hắn, thì cô gái ngốc này, bị người ta nói mấy câu đã tung tăng chạy tới đây...... Lúc này Tức Mặc Thiệu đã hoàn toàn quên mất, lúc trước Lộ Ký Linh không hề muốn tới đây, là bởi vì hắn, cho nên cuối cùng mới đồng ý.
“Tức Mặc Thiệu... Tức Mặc Thiệu... Anh có thể nói mấy câu không...” Thanh âm Lộ Ký Linh có chút run rẩy, cô hơi sợ... Không, là rất sợ. Ban ngày Tức Mặc Thiệu bám vào con thỏ cho nên không thể nói chuyện, Lộ Ký Linh bây giờ lại rất bất lực, sớm biết như vậy thì không hứa với bọn họ tới chỗ quỷ quái này.
Không khí tĩnh mịch, Lộ Ký Linh đi vào cửa sơn động cấm địa. “Tức Mặc Thiệu, là ở đây sao?” Lộ Ký Linh lầm bầm suốt cả đoạn đường, trong cấm địa ngoại trừ một người một thỏ, thì không có bất kỳ vật thể sống nào khác, ngay cả một con sâu nhỏ cũng không có. Chỗ nào cũng đều là cành khô lá héo, hiện ra tử khí vô tận.
Con thỏ trong lồng ngực cực kỳ yên tĩnh, điều này khiến cho Lộ Ký Linh cũng nhất thời không biết phải làm sao. Dù sao thì ở đây cũng chỉ có một con đường... Cứ vào xem thử... Dựa theo những gì lúc trước đã suy đoán, thi thể Tức Mặc Thiệu hẳn là ở chỗ này.
Nghĩ đến đây, Lộ Ký Linh liền ôm con thỏ đi vào. Cô không chú ý tới con thỏ trong lồng ngực, trong đôi mắt đỏ đã lộ ra sự ngốc nghếch nhìn khắp xung quanh.
“Tí tách... Tí tách... Tí tách...”
Trong không khí yên tĩnh chỉ quanh quẩn âm thanh nước chảy, vẫn luôn vờn quanh bên tai Lộ Ký Linh. “A…” Lộ Ký Linh cẩn thận thở dồn dập, cố gắng khắc chế hô hấp của mình, sợ tiếng hít thở quá lớn sẽ làm kinh động đến giống loài tiềm tàng nào đó.
“Tức Mặc Thiệu...” Giọng Lộ Ký Linh đã có chút âm thanh nức nở, tên Tức Mặc Thiệu này không đáng tin cậy chút nào, uổng công hắn làm đàn ông! Cô bây giờ đã sợ hãi vô cùng, tên đàn ông thúi kia cũng không biết đang làm gì... Ủa... Lộ Ký Linh đột nhiên cúi đầu, không biết từ khi nào con thỏ trong lồng ngực đã ngủ say.
“Tức Mặc Thiệu, Tức Mặc Thiệu! Anh làm sao vậy?” Lộ Ký Linh hoảng hốt, Tức Mặc Thiệu đột nhiên ngủ say đã đánh vỡ phòng tuyến của cô trong nháy mắt. Nếu Tức Mặc Thiệu không ở bên cạnh, thì cô làm sao có thể tồn tại ở cái nơi khủng khiếp này?!
Nhưng hoàn cảnh xung quanh lại khiến Lộ Ký Linh không dám kêu lên, chỉ có thể đè nén âm thanh của mình, vội vàng lay lay con thỏ trong lòng. Nhưng cuối cùng kết quả cũng không hề thay đổi, con thỏ dường như đã lâm vào hôn mê sâu, mặc kệ Lộ Ký Linh có lay thế nào, cũng không tỉnh giấc.
Không còn cách nào, Lộ Ký Linh đặt con thỏ ở một nơi kín đáo, sau đó lấy hết can đảm đánh giá hoàn cảnh. Sơn động trống trải này không ngờ lại cho cô một cảm giác rất sạch sẽ, giống như có người quét dọn định kỳ.
Lộ Ký Linh cảnh giác nhìn chung quanh, sợ có
gió thổi cỏ lay. Nhưng mà chỗ này không giống như nơi để thi thể …, cũng không biết thi thể Tức Mặc Thiệu rốt cuộc là ở đâu, đặt ở trong sơn động thoáng gió như thế này, hẳn là đã sớm biến thành một cái xác khô?
Cô không biết bây giờ tình trạng của Tức Mặc Thiệu rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể một mình sờ soạng đi trong hang động. Trong động khô ráo, nhưng ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không có, Lộ Ký Linh cũng không biết tâm trạng bây giờ của mình là gì... Thật ra thì cô vẫn rất lo lắng, một mình ở chỗ quỷ quái này, nhưng dường như trong lòng cũng không quá sợ hãi, chẳng lẽ bởi vì mình đã trưởng thành sao?
Lúc này cô gái nào đó đã hoàn toàn tin tưởng rằng mình biến thành “Lộ to gan”, hoàn toàn quên mất vừa rồi khi phát hiện ra Tức Mặc Thiệu chẳng biết đã đi đâu khiến mình bàng hoàng thất thố như thế nào.
Nhưng mà ngay cả khi cô có nghĩ tới, cũng sẽ không thừa nhận… rốt cuộc thì người đàn ông này cũng chỉ mới ở chung với mình mấy ngày, hơn nữa ngoại trừ công phu lên giường ra, thì hoàn toàn không có chỗ nào đáng khen, sao mình lại sinh ra cảm giác ỷ lại với hắn như vậy được?!
Không bao lâu sau, Lộ Ký Linh đã phát hiện ra một chỗ rẽ vào một huyệt động nhỏ ở cách đó không xa, cô có chút khẩn trương, nhanh chóng hít vào nấy hơi thật sâu. Cuối cùng cũng đã tới rồi sao? Bên trong đó hẳn là…
-------------------------------------
Lộ Ký Linh thực hiện một loạt công tác tư tưởng cho mình cuối cùng vẫn quyết định đi vào xem thử một chút. Khi cô vừa mới rạo bước tiến vào bên trong hoạt động kia, lập tức nín thở theo bản năng.
... Ơ? Chẳng lẽ đây chính là.... Giường hàn ngọc trong truyền thuyết? Vừa mới bước vào, đập vào mắt cô chính là một chiếc giường bằng ngọc đang phát ra khí lạnh, Lộ Ký Linh không khỏi cảm khái trong lòng.
Cái giường này nếu có thể lấy ra ngoài đem bán thì nhất định sẽ rất quý giá. Lộ Ký Linh lắc lắc đầu, cô đang suy nghĩ điều gì vậy nhỉ, đồ của người chết mà cũng tham sao, thật là hết chỗ nói! Lộ Ký Linh tiếp tục gõ nhẹ vào đầu mình mấy cái. Muốn ép buộc bản thân phải tỉnh táo hơn một chút.