“Linh nhi, Lộ thị nhà chúng ta là gia tộc bắt ma lâu đời, truyền lại đến bây giờ chỉ sợ sắp phải sụp đổ rồi... Ba con uổng phí có một thân bản lĩnh, cũng không thể truyền thụ cho con, chỉ dựa vào những gì mà lúc trước ông đã dạy con thì vẫn còn không đủ. Bây giờ ông đã đến lúc dầu hết đèn tắt, sau này là thành hay bại thì phải dựa vào bản thân con...”
“Ông nội, ông nội...”
“Ối…” Lộ Ký Linh bỗng nhiên ngồi dậy, xoa xoa mồ hôi mỏng trên đầu. Ông nội đã qua đời gần một năm, cũng không biết là vì cô đã bị những lời trước khi lâm chung của ông đã nói làm cho hoảng sợ, hay là cô quá nhớ ông... Mà mấy ngày hôm nay cứ luôn gặp giấc mơ như vậy...
Lộ Ký Linh lấy điện thoại di động ra xem, cũng đã sắp đến ngày giỗ. “Ôi...” cô nhìn ánh trăng sáng rọi bên ngoài cửa sổ, kể từ sau khi ông nội qua đời, trong nhà chỉ có một mình cô.
Lúc trước ba của cô là đạo sư bắt ma rất xuất sắc, tuổi còn trẻ nhưng tiếng tăm đã vang dội khắp bốn phương. Nhưng mà sau khi đi học ở trời Tây quay về, thì liền tuyên bố nếu ông nội vẫn còn hành nghề mê tín dị đoan thế này, thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ông.
Ông nội hết sức đau lòng nhìn đứa con trai của mình dắt tay con dâu ra nước ngoài, từ đó không quay về nữa... Lộ Ký Linh bởi vì từ nhỏ đã sống ở bên cạnh ông nội cho nên có nói thế nào cũng không chịu đi, ba cô sợ cô không có tiền đồ cho nên trước khi đi đã đốt hết tất cả sách vở trong nhà không còn một tờ.
Vốn dĩ ông nội của Lộ Ký Linh muốn đem hết tất cả bản lĩnh của mình truyền lại cho cô, Nhưng tổ huấn của nhà họ Lộ có một quy định là, bản lĩnh bắt yêu trừ ma không thể truyền nhảy cấp được, trừ phi là tình trạng bất khả kháng, ý nói chỉ khi nào ba của Lộ Ký Linh đã chết, nếu không thì ông nội không thể truyền thụ lại bản lĩnh của mình cho cô được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Viết Lại Những Vì Sao
4. Trẫm Không Dám Nữa
=====================================
Cho nên Lộ Ký Linh từ nhỏ đã ở bên cạnh ông nội cũng chỉ có thể học được vài sợi lông. Thật ra thì bản thân cô cũng không phải là người có sở thích đi bắt yêu ma, ngược lại cô chưa từng nói với ông nội của mình rằng cô rất sợ ma quỷ, mỗi khi ông nội nói đến chuyện đó, cô đều thật sự rất muốn hét lên, nhưng vì không để cho ông thất vọng, từ trước đến nay cô vẫn luôn cố gắng để bản thân mình không lộ ra bất kỳ điều gì khác thường…
Lăn lộn ở trên giường được một lát, Lộ Ký Linh vẫn quyết định trực tiếp rời giường, dù sao cũng không ngủ được. Bây giờ cô chỉ vừa mới tốt nghiệp không lâu còn chưa tìm được việc làm, cũng không thể cứ luôn dựa vào sinh hoạt phí mà ba mẹ gửi cho được...
May mắn là tuy rằng ba mẹ cô không về nước, nhưng ít nhất vẫn cho cô tiền sinh hoạt nếu không cô đã chết đói từ lâu.
-------------------------------------
“Ôi...” Lộ Ký Linh đặt bó hoa cúc xuống trước mộ, cũng may là cô đến đây thăm ông vào lúc ban ngày ban mặt, nếu không chắc chắn sợ đến chết khiếp...
Vốn dĩ cô còn đang suy nghĩ có nên cúng bái ngôi mộ chỉ dùng để chôn di vật này không nguyên bản còn ở rối rắm muốn hay không, nhà họ Lộ có quy định rằng sau khi con người chết đi thì không thể lập mồ mà phải lập mồ chôn di vật. Còn thi thể người chết thì mang đi thiêu, tro cốt sẽ đặt ở nhà linh đường, bên ngoài thì lập mồ chôn di vật.
Lộ Ký Linh lúc đầu còn âm thầm mừng rỡ, tro cốt để ở linh đường thì cô không cần phải chạy đến khu vực hoang vu để tảo mộ quét tước. Kết quả là sau khi phân vân hết nửa ngày, cô đã nghĩ rằng cho dù chỉ là mộ chôn di vật thì cũng là mộ của ông nội cô, cho nên cô liền chọn đến đây vào buổi trưa.
Buổi trưa khi mặt trời rực rỡ nhất, cũng chính là lúc dương khí mạnh nhất, ma quỷ chắc chắn sẽ lảng tránh. Ôi, bây giờ tất cả một phần đều đã được chuyển đến trang viên chuyên chôn cất, làm gì còn táng ở bên ngoài thế này.
Bởi vì khu vực ngoại thành không cho phép lập mộ chôn chỉ có di vật, cho nên Lộ Ký Linh cũng đã tìm rất lâu. Vất vả lắm mới tìm thấy một mảnh đất hoang, phong thủy không tệ, chỉ là âm khí hơi nặng. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác cuối cùng vẫn quyết định chọn khu vực có âm khí nặng này, hy vọng không có ma quỷ nào xuất hiện...
“A …” Lộ Ký Linh vừa đốt giấy tiền vàng bạc xong chuẩn bị đi khỏi thì dưới chân đột nhiên có một thứ gì đó nhảy qua, khiến cô sợ đến nỗi nhảy dựng lên.
Lúc tập trung nhìn kỹ lại, thì hóa ra là một con thỏ con…
Quả thật là sợ muốn chết, nhưng ở khu vực hoang vắng thế này có thỏ cũng không phải là chuyện gì lạ, Lộ Ký Linh liền không suy nghĩ quá nhiều. Cô thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị ra về, nhưng chỉ mới đi được vài bước thì dường như có thứ gì đó kéo cô lại, cô không nhịn được phải quay đầu nhìn thoáng qua.
Con thỏ con kia vẫn còn ở tại chỗ, giống như không hề nhúc nhích...
Sau khi phân vân một lúc, Lộ Ký Linh đã quyết định quay lại xem con thỏ kia. “Thỏ con, cưng bị làm sao vậy? Có phải đã bị thương hay không?” Trên lý thuyết, nếu là thỏ hoang nhìn thấy người lạ, chắc hẳn chỉ một lúc là không thấy bóng dáng, con thỏ này cứ luôn đứng tại chỗ rất có thể là đã bị thương.
Sau khi kiểm tra một lần cho nó, ngoại trừ phát hiện ra đây là một con thỏ đực, thì Lộ Ký Linh không thấy có gì bất thường, có thể là nội thương rồi.. cô lại nhìn điện thoại di động, bây giờ đã là 2:00 chiều, tốt nhất là nên đi khỏi đây rồi tính sau.
“Thỏ con, có chịu đi theo chị không, chị sẽ đưa cưng đến bác sĩ?” Lộ Ký Linh thử bế con thỏ lên, không quá nặng, có thể chấp nhận được. Cô đôi tay sờ lên lỗ tai con thỏ, nó quả thật rất ngoan.
“Được rồi ngoan lắm, về nhà chị lấy cà rốt cho cưng ăn nhé?” Lộ Ký Linh lập tức cảm thấy rất yêu thích con thỏ con, nếu nó đồng ý thì sau này có thể sống cùng với cô, không cần ở khu vực hoang dã này nữa.
Cũng không biết con thỏ này đã sống ở đây bao lâu, trên người có lây dính chút âm khí nào ở đây không. Nếu bị nhiễm thì thật là không tốt...
“Không sao, dù sao thì bây giờ cưng cũng là con thỏ của chị, mặc kệ thế nào, chị cũng sẽ khiến cưng trở nên tốt hơn, chị rất lợi hại đó...” Lộ Ký Linh càng đi càng xa, âm thanh vui sướng quanh quẩn trong không khí, không hề hay biết rằng đôi mắt màu đỏ của con thỏ trong lồng ngực, vừa hiện lên một chút khác thường...