Anh ta nhanh chóng phóng âm khí ra bốn phía.
Âm khí như có thể cảm nhận được ý nghĩ của anh ta vậy, bồng bềnh trên không trung vài lượt rồi lập tức bắn ra ngoài. Tô Mộc phóng âm khí ra rồi kéo tôi tới, kéo tôi vào lòng, vẻ mặt nghiêm túc, như đang đề phòng chuyện gì đó. Tôi cũng thấy chuyện xảy ra không bình thường, lo lắng đến mức không dám thở mạnh. Khoảng mười lăm phút sau, một luồng âm khí cuối cùng cũng bay từ hướng bắc về. “Ở phía Bắc.” Tô Mộc nói. Nói xong anh ta trực tiếp bế ngang tôi lên trước ngực, vận âm khí toàn thân, nhanh chóng chạy tới phía Bắc. Ban đầu tốc độ còn có chút chậm, nhưng càng ngày tốc độ càng nhanh, bên tai tôi có tiếng gió thổi vù vù, giống như đang ngồi ô tô vậy. Anh ta lại có thể chạy nhanh như vậy liền! Có điều bây giờ tôi đang lo lắng cho Lục Nhĩ và Đường Dũng, cũng không kịp giật mình tò mò, chỉ có thể ôm chặt cổ Tô Mộc, cố gắng không ngã xuống khỏi người anh ta. Tô Mộc chạy thẳng một mạch hai tiếng đồng hồ, từ nơi thành thị phồn hoa đến trước mặt một ngọn núi ở ngoại ô. Lúc này đã là hơn mười hai giờ khuya, là thời điểm âm khí nồng nặc nhất. Quả đúng thế, tôi có thể cảm nhận được một luồng âm khí bàng bạc trôi ra từ ngọn núi trước mặt. Không đúng, là cả ngọn núi đều bị âm khí nồng nặc bao phủ. Cho dù có là Tô Mộc, thì chứng kiến cảnh tượng trước mắt cũng thấy ngây dại, mím chặt môi lại. Vạn vật trên đời, đều có âm có dương, nhất là ở vùng sông núi rộng lớn trong thiên nhiên. Thường thì, sông thuần âm, núi thuần dương, nên các nơi trong nước có không ít dãy núi nổi tiếng, đều phát triển thành thánh địa của đạo giáo vô cùng phồn thịnh. Cũng vì những ngọn núi đó hội tụ được dương khí trong trời đất, cũng đủ để các đạo sĩ kia tu luyện. Nhưng ngọn núi trước mặt này, lại hoàn toàn bị âm khí bao phủ, tôi không biết chuyện này rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, nhưng tôi biết ngọn núi này rất khác thường, hơn nữa cực kỳ không đơn giản! Khi tôi và Tô Mộc đều im lặng quan sát ngọn núi âm này thì Tô Mộc đột nhiên trở nên căng thẳng, quay đầu lùi nhìn ra sau. Tôi lập tức bị dọa, nơi này kì lạ như vậy, xuất hiện bất kỳ thứ gì cũng rất nguy hiểm. Có điều tôi lại phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc nấp sau cái cây sau lưng. Cháu của Thẩm Mai Chi, tiểu quỷ mới vừa được Đường Dũng tu luyện kia. Nói đúng ra thì, giờ chắc nó đã là ác quỷ, bởi vì âm khí trên người nó phải nhiều hơn Diệu Diệu đến mấy lần. “Suỵt...” Nó thấy chúng tôi còn có chút sợ, nhưng vẫn thận trọng đi tới, ra dấu im lặng với chúng tôi. “Chủ nhân, cuối cùng mọi người cũng tới rồi, đại ca Đường và con khỉ nhỏ kia đều bị bắt lại, ở trong ngọn núi âm kia, chỉ là ngọn núi âm đó có gì đó canh chừng, chúng ta không vào được.” Thiếu niên nói. Nói xong nó còn nhìn tôi, hình như chủ nhân trong miệng nó là tôi vậy. Tôi lập tức ngơ ngác, xảy ra chuyện gì thế, sao tôi lại thành chủ nhân của nó rồi? Có điều giờ tôi không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội hỏi nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ai bắt đám Đường Dũng đi. Thiếu niên lắc đầu, sau đó kể lại chuyện sau khi chúng tôi đi. Thì ra sau khi chúng tôi đi dạo phố không lâu, Đường Dũng rốt cuộc cũng luyện cho thiếu niên này thành ác quỷ thành công, khi anh ta dẫn theo thiếu niên và Diệu Diệu định đi ra ngoài tìm chúng tôi, trong công ty đột nhiên xuất hiện rất nhiều côn trùng, những côn trùng kia chí ít phải đến mấy chục nghìn con, trực tiếp bao vây công ty, sau đó có một lão già gầy gò đầu thắt đầy bím tóc xuất hiện, trực tiếp điều khiển những côn trùng kia đi cắn cây xanh trong công ty. Tất cả những thảm thực vật xanh đều bị côn trùng gặm cắn cho thành đen thùi lùi, như bị lửa đốt. Cuối cùng người đó điều khiển côn trùng bắt Đường Dũng và Lục Nhĩ đi, vì thiếu niên này và Diệu Diệu đang ở thể linh hồn, nên tránh được việc côn trùng gặm cắn, né được một kiếp nạn. Chờ nó nói xong, tôi lập tức ý thức được một vấn đề, vội hỏi nó: “Vậy Diệu Diệu đâu, nó không phải cũng không bị bắt đi sao, sao không đi cùng cậu?” “Cậu ta nói muốn đi cứu đại ca Đường, em không sao ngăn được, giờ cậu ta cũng đã ở trong núi rồi.” Thiếu niên nói. Nghe thấy Diệu Diệu cũng ở trong núi, tôi lập tức càng lo hơn, quay đầu nhìn Tô Mộc, hỏi anh ta xem bây giờ chúng tôi nên làm gì. “Em và tiểu quỷ này đợi ở đây đừng lộn xộn, một mình anh vào xem.” Tô Mộc nói đoạn, còn kín đáo đưa cho tôi một vật. Là thứ gì đó làm bằng ngọc, tôi đã từng nhìn thấy, nghe nói đồ tốt để khắc chế bọn quỷ, chẳng qua lần trước tôi không có cơ hội dùng đến. Âm khí ở ngọn núi này nồng như vậy, tôi không yên tâm về Tô Mộc, giơ tay đẩy ngọc về, yêu cầu: “Em muốn đi theo anh, đừng bỏ lại em một mình.” “Ngoan, nơi này âm khí nồng lắm, em là thể xác người phàm không chịu nổi, hơn nữa tiểu quỷ này vừa rồi cũng nói, những con côn trùng độc kia không làm gì được ma quỷ, em đi theo anh trái lại sẽ thành trói buộc, yên tâm, với thực lực của chồng em, nhất định sẽ mang bọn họ an toàn trở về.” Giọng anh ta dịu dàng hơn nhiều, an ủi và cưng chiều xoa xoa tóc tôi. Dường như anh ta nắm rất chắc hành động lần này. Tôi chỉ đành gật đầu, anh ta nói đúng, tôi dốt như vậy, đi theo anh ta vào sẽ chỉ làm liên lụy cho anh ta mà thôi. Lại dặn dò cặn kẽ tôi một lượt cách dùng ngọc bội kia xong, Tô Mộc dường như vẫn chưa yên tâm, giữa ngón tay lại bắn ra từng tầng âm khí bao phủ trên người tôi, hình thành một chiếc áo choàng, sau đó Tô Mộc mới đứng dậy rời đi. Bỗng chợt chỉ còn lại tôi và thiếu niên kia, không có Tô Mộc bên người, ở đây là chân núi âm u, tôi sợ đến mức tóc gáy đều dựng lên, chỉ có thể cố ý nói chuyện với thiếu niên kia để dời lực chú ý. Tôi hỏi ra mới biết, thiếu niên kia tên là Trịnh Lâm, về chuyện vừa rồi sao nó lại gọi tôi là chủ nhân, nó nói nó cũng không rõ lắm, chỉ là vừa nhìn thấy tôi là biết tôi là chủ nhân của nó, dường như trong hồn vía của nó có để lại dấu ấn của tôi vậy. Chuyện này kiểu gì cũng do Đường Dũng giở trò cho mà xem, bình thường sau khi tu luyện hồn vía thành tiểu quỷ xong, tiểu quỷ đều sẽ nhận tăng nhân tu luyện cho nó làm chủ nhân, ví dụ như quan hệ giữa Diệu Diệu và Đường Dũng vậy. Chẳng qua tôi không ngờ tăng nhân lại có bản lĩnh lớn như vậy, còn có thể làm cho tiểu quỷ tự mình tu luyện nhận người khác làm chủ nhân, chỉ là sao anh ta lại để tôi làm chủ nhân của Trịnh Lâm chứ? Trịnh Lâm này sau khi được tu luyện thành tiểu quỷ thì hình như trí nhớ lúc trước đã bị mất một ít, hỏi gì cũng không biết, tôi liên tục hỏi nó mấy vấn đề, nó đều không trả lời được, tôi cũng hết hứng thú, rúc vào một chỗ với Trịnh Lâm, đợi Tô Mộc trở về. Cả đêm không nói chuyện, tôi và Trịnh Lâm đều lo lắng theo dõi núi âm, có điều núi âm xa xa vẫn im lìm, không có bất cứ động tĩnh gì, lúc tôi mệt đến rã ra rồi thì núi âm kia đột nhiên có thay đổi! “Đùng...” một tiếng trầm vang, toàn bộ âm khí bao phủ trên núi âm nhanh chóng thắt chặt lại, tập trung vào giữa núi, dường như trong núi đã xảy ra biến cố gì đó rất lớn. Tô Mộc! Lòng tôi chợt chấn động mạnh, lập tức đứng lên, rất sợ Tô Mộc có nguy hiểm gì. Nhưng ngay khi tôi đứng lên, đằng sau tôi đột nhiên truyền đến một tiếng cười âm u già nua! Tiếng cười kia chợt gần chợt xa, trong núi rừng đen nhánh này lại càng có vẻ âm u khủng bố! Trịnh Lâm cũng lập tức cảnh giác, vụt một cái hộ tống trước mặt tôi, khuôn mặt thanh tú cũng chợt trở thành mặt xanh nanh vàng, cực kỳ nhăn nhó. “Ha ha, chỉ là ác quỷ mà thôi, lại còn vừa mới luyện thành, không cần dùng công phu mèo cào này để dọa ông già này, trước mặt ông già này, cậu còn chẳng bằng cái gối thêu hoa đằng sau cậu nữa.” Giọng nói già nua cười khan, khi nói chuyện lại tiến gần thêm một chút, cách chúng tôi không đến ba mét! Tôi sợ đến mức chân sắp nhũn ra, nhưng bây giờ Tô Mộc không ở bên cạnh tôi, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình. Cắn răng chống đỡ, trong tay tôi nắm thật chặt ngọc bội Tô Mộc đưa cho tôi, trong đầu yên lặng kích hoạt cách dùng ngọc bội một lượt, hai mắt nhìn chòng chọc vào bóng tối đằng trước. Tiếng nói kia ẩn giấu trong bóng tối trước mặt, có điều tôi nhìn rất lâu, vẫn chỉ nghe tiếng mà không tìm thấy bóng người. Bốn phía im lặng dường như mồ chôn. Càng như thế này, tôi càng lo lắng, thậm chí không dám thở mạnh, lòng bàn tay siết ngọc bội đã thấm đầy mồ hôi. “Sàn sạt...” Lúc chúng tôi đang giằng co với người đó, dưới chân đột nhiên truyền đến tiếng xào xạc nho nhỏ. Trịnh Lâm chỉ nhìn thoáng qua, đã cực kỳ sợ hãi nói: “Chính chúng nó! Tập kích đại ca Đường và hủy diệt công ty chính là những con côn trùng này, chủ nhân chạy mau, em che sau cho chị!” Nói rồi nó đã dùng bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đẩy mạnh tôi một phát. Tôi cũng không chút do dự, nhấc chân chạy, dù sao những côn trùng kia cũng không làm gì được những ai ở thể linh hồn. Chỉ là chưa chạy được mấy bước tôi liền phát hiện ra trên ngọn núi hoang này chỉ có một con đường, chính là đi xuyên qua núi âm, mà con đường sau lưng đã bị đám côn trùng phá hỏng, nếu tôi muốn chạy thì chỉ có thể chạy vào trong núi âm. Mà kẻ khống chế lũ côn trùng đuổi theo tôi rõ ràng cũng không nóng nảy, chỉ từ tốn điều khiển côn trùng đuổi theo tôi, không chỉ không giống đang đối phó với tôi, mà còn nhàn nhã như đang dắt chó vậy. Ông ta đang cố ý dồn tôi về phía núi âm! Cảm nhận được mục đích của ông ta rồi, tôi chợt luống cuống, Tô Mộc nói tôi không chịu nổi âm khí ở núi âm, đi vào sẽ rất nguy hiểm, mà đại quân côn trùng sau lưng lại rất lợi hại, cứ nhìn chúng nó gặm cho cây cối thành vết như bị đốt rụi là biết, nước bọt của những con côn trùng kia nhất định có tính phân hủy. Huống chi cho dù không có tính phân hủy, thì nhiều côn trùng như vậy đồng thời đánh về phía tôi, tôi chắc chắn cũng sẽ chết rất thê thảm! Bị muôn trùng gặm cắn mà chết, ngẫm thôi mà thấy kinh! Tôi không kịp suy nghĩ nhiều như vậy nữa, phía trước là núi âm, phía sau là hàng chục nghìn con côn trùng, tôi phải nhanh chóng lựa chọn! Nghĩ đến trước khi Tô Mộc rời đi có để lại cho tôi ngọc bội và áo choàng âm khí, tôi trực tiếp thay đổi phương hướng, chạy về! Trịnh Lâm còn đang liều mạng phân tán âm khí của mình ra ngăn cản những con côn trùng kia, nhưng nó vừa mới được Đường Dũng luyện thành tiểu quỷ, mặc dù là ác quỷ, âm khí trên người rất nồng, nhưng căn bản không biết sử dụng, thực lực còn không bằng Diệu Diệu. Thấy nó ngăn cản càng ngày càng vất vả, tôi trực tiếp níu tay nó lại, điên cuồng phi về phía biển côn trùng. “Chủ nhân!” Trịnh Lâm quay đầu thấy là tôi thì kinh hoảng nói. Chỉ là nó không kịp nói câu tiếp theo, toàn bộ hồn vía đều bị tôi lôi vào trong biển côn trùng. Mỗi một bước chân, đều có ít nhất là mười con côn trùng bị tôi giẫm cho nát bét, mà đám côn trùng màu đen dưới chân cũng xông thẳng về phía trước không ngừng như một cơn lũ đen ngòm. Tôi thậm chí không dám nhìn nữa, dứt khoát bình tĩnh nhắm hai mắt lại xông về phía trước. Cả dọc đường vang tiếng lép bép. Đều là tiếng xác côn trùng bị nát bấy. Mãi đến khi chạy rất lâu rồi, xúc giác chạm phải côn trùng dưới chân mới từ từ bớt đi. Phù! Trong lòng tôi thả lỏng, rốt cuộc mới dám dừng bước lại, đầu óc mơ màng quay lại nhìn biển côn trùng sau lưng tôi. Giống như tôi nghĩ, Tô Mộc đã sớm dự đoán được việc người kia có thể sẽ xông tới, trực tiếp làm cho tôi một chiếc áo choàng âm khí. Có cái áo choàng này bảo vệ, trong mắt những con côn trùng kia tôi chính là hồn vía. Cho nên chúng nó mới không tấn công tôi. Có điều tôi mới vừa thở phào một hơi, còn chưa tỉnh táo lại, giọng nói già nua kia đã lại xuất hiện, thậm chí lần này còn gần hơn! Ông ta trực tiếp từ sau cây đại thụ đi tới trước mặt tôi, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, ngoài miệng nhếch mép cười: “Không nhìn ra, lá gan của cô nhóc nhà cô cũng không nhỏ đâu.”