Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 377




Anh ấy là Tô Mộc!

Hơn nữa không biết chút gì về những chuyện vừa mới phát sinh cả!

Tôi liền nhào vào Tô Mộc, chui vào trong ngực anh ấy khóc lớn than vãn, nói: “Tô Mộc, Đường Dũng chết rồi! Đường Dũng của em chết rồi! Sẽ không còn ai đối xử tốt với em như anh ấy…”

Đáy mắt Tô Mộc hiện tia đau lòng, cũng nhìn thi thể Đường Dũng cách đó không xa, trong thoáng chốc đã hiểu ra tất cả, ôm chặt tôi nói: “Hóa ra là như vậy. Muốn khóc cứ khóc đi Dương Dương, khóc qua lần này anh không hy vọng em sẽ phải đau khổ nữa, cậu ấy cũng không hy vọng. Nếu không phải là cậu ấy thì anh không thể nào đi ra được, từ nay về sau anh sẽ thay cậu ấy vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ em, sẽ không để em chịu ấm ức dù chỉ một chút.”

“Nhưng Đường Dũng…” Tôi khóc đến tắt thở, trong lòng đau thắt đến mức không cách nào hô hấp. Đều do tôi chỉ nhắm mắt yêu Tô Mộc mà không để ý tới Đường Dũng bên cạnh mới khiến anh ấy vì tôi mà hi sinh tất cả, tình nguyện chết cũng phải chu toàn cho tôi.
Anh ấy có thể không cần chết, chỉ cần tôi chết thì Chung Quỳ sẽ bỏ qua cho anh ấy. Anh ấy có thể quên tôi đi, lần nữa quay lại cuộc sống tiêu sái của Long Phù Thái Lan, mỗi ngày uống rượu đi cưa gái, đây mới là cuộc sống anh ấy nên có…

“Dương Dương, không nên phụ tâm nguyện của Đường Dũng. Cậu ấy làm hết thảy những chuyện này không phải là để cho em áy náy tự trách mình, cậu ấy hy vọng em sẽ vui vẻ, anh cũng hy vọng em sẽ vui vẻ. Bây giờ cậu ấy cũng không biết mất mà chẳng qua cùng anh hòa làm một thể, là cậu ấy dùng hồn phách của mình sửa phần không trọn vẹn của linh hồn anh. Mặc dù anh không phải là Đường Dũng nhưng tình yêu của cậu ấy dành cho em vẫn còn, tâm cảnh của cậu anh ấy vẫn có thể cảm nhận được, bây giờ cậu ấy rất thỏa mãn vì anh có thể dùng gấp đôi tình yêu để yêu em.” Tô Mộc ôm tôi chặt hơn, cúi đầu hôn tóc tôi, lẩm bẩm nói.

“Phải, em không khóc, em sẽ thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy, không để cho anh ấy thất vọng.” Tôi gật đầu một cái, mặc dù không kiềm chế được nước mắt rơi nhưng Tô Mộc nói đúng, Đường Dũng vẫn ở đó, cùng Tô Mộc hòa làm một thể, tôi không muốn để Đường Dũng nhìn tôi khóc khổ sở.

Một hồi lâu nín lại, tôi cưỡng ép đè nước mắt vào trong, quay qua Tô Mộc cố gắng mỉm cười: “Em cười đẹp không?”

“Đẹp, Dương Dương của anh ở trong mắt anh vẫn luôn là đẹp nhất.” Tô Mộc nói.

Trong thoáng chốc tôi dường như nghe được cả âm thanh của Tô Mộc cùng Đường Dũng.

Tôi sửng sốt một chút, trong lòng cuối cùng cũng thư thái một ít.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi buông Tô Mộc ra rồi đi tới thi thể của Đường Dũng, muốn chuẩn bị một chút rồi an táng cho anh ấy.