Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 213-3




ôi vội vàng đẩy Tô Mộc một cái, tỏ ý bảo anh ấy giữ những đứa trẻ đối diện lại, còn tôi càng ra sức dùng cả tay lẫn răng đem tháo chiếc nhẫn ra, da tay tôi cũng sắp trầy chiếc nhẫn mới lỏng ra một ít, bị tôi kéo ra ngoài rơi xuống đất.



Tiếng gió ngừng lại dần, lồ đen trước mắt cũng liền thu nhỏ lại, sau đó rất nhanh chóng biến mất không thấy.

Cho dù như vậy đám trẻ Diệp gia đã thiếu mất một đứa, lồ đen kia như quái vật ăn thịt người, nếu không phải vừa rồi Tô Mộc nhanh tay lẹ mắt giữ được những đứa trẻ khác có lẽ bây giờ bọn chúng sẽ không còn lại dù chỉ một đứa.

“Vừa rồi là thế nào? Chiếc nhẫn này rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại gọi ra gió lớn như vậy? Quá đáng sợ!” Tôi vẫn còn sợ hãi nhìn Tô Mộc, sau khi rút chiếc nhẫn ra tôi tôi vẫn không dám chạm vào chiếc nhẫn kia, đem chiếc nhẫn ném

xa xa.

“Chuyện này lát nữa sẽ nói cho em, trước tiên em để lại chiếc nhẫn vào trong hộp Tử Ngọc, sau đó tới giúp anh ổn định hồn phách những đứa trẻ này lại, vừa rồi bọn chúng bị kinh sợ, hồn phách đã sớm rời cơ thể.” Tô Mộc nói. ■

Tôi đáp một tiếng, sau đó dựa theo phương pháp Tô Mộc chỉ liền đem số ít âm khí trên người truyền tới hồn phách những đứa trẻ kia, giúp bọn chúng ổn định hồn phách.

I

Sau khi giải quyết xong cho những đứa trẻ của Diệp gia, Tô Mộc kéo tay tôi mang tôi ngồi trên ghế sa lon, trong mặt hiện lên một tia dịu dàng, nói: “Thật xin lỗi.”

“Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?” Tôi nghe Tô Mộc nói có chút sửng sốt.

I s *

Anh ấy cũng không phải là người sẽ dễ dàng nói xin lỗi. 

1 «*

“Hôm nay là sinh nhật em mà anh lại tới trễ, hơn nữa hai ngày trước anh còn mắng em, em còn giận anh không?” Tô Mộc nói.

“Không giận, lúc ây anh măng em cũng không phải là có nguyên nhân sao. Em đã biết anh luôn đi theo sau lưng bảo vệ em, chẳng qua là sau này nêu anh có kê hoạch gì có thê nói trước cho em một tiếng được không, mồi lần gặp nguy hiểm cũng đẩy em đi, rất khiến người ỉ ta thương tâm.” Tôi nói.

“Ừ.” Tô Mộc gật đầu một cái, khóe miệng hiện lên một tia chiều chuộng, tay cũng đưa lên mặt tôi nhẹ nhàng vuốt ve: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không lại để cho em gặp phải nguy hiểm.”

Nói xong anh ấy ôm tôi vào ngực, ngón tay thon dài cầm lên chiếc hộp Tử Ngọc chứa chiếc nhẫn, nhìn nhẫn như có điều gì suy nghĩ, sau đó hỏi tôi: “Ba anh lúc giao chiếc nhẫn này cho em không nói cho em đây là đồ gì sao?”

“Không có.” Tôi ngước đầu nhìn anh ấy, nói với anh ấy tôi vốn cho là đây là nhẫn cầu hôn anh ấy chuẩn bị cho tôi, ai biết chiếc nhẫn này lại có uy lực lợi hại như vậy.

Nói xong tôi chợt nhớ tới, chỉ chiếc nhẫn khảm hạt trân châu đen kia hỏi Tô Mộc: “Đây chẳng lẽ không phải là một viên trân châu mà là làm bằng đá? Tô Đoàn lúc trước có nói cha mẹ anh lên là định truyền cho em một gia bảo, chính là cái này?”