Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 103-2: Tiếng nhai nuốt (2)




Tôi hạ quyết tâm, để cho ông ta ngoan ngoãn chờ bên ngoài, ngàn vạn không thể đi vào.

Ông ta nghe vậy có chút bất ngờ, nhìn tôi một cái, chần chừ nói: “Đại sư, không phải cô đang sợ chứ?”

“Tôi nào có?” Tôi mạnh miệng nói.

“Nhưng cô còn run lợi hại hơn cả tôi.” Cười Tử vừa nói vừa nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ

“Đây là tôi đang hưng phấn, ông thì biết cái gì.” Tôi đè nén sự sợ hãi trong lòng, mạnh mẽ nói.

Nói xong tôi lo lắng nhìn về hướng phòng giữ xác, tiếng nhai nuốt bên trong cũng không vì Thuồng luồng tiên đi vào mà dừng lại, bên trong cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào khác.

Tôi không khỏi có chút nôn nóng, vừa lo lắng cho sự an toàn của Thuồng luồng tiên, càng lo hơn chính là không biết việc gì đang xảy ra ở bên trong.

Tôi một mực đợi chừng nửa giờ, Thuồng luồng tiên vẫn không thấy đi ra, cũng không có bất cứ chút tin tức gì của nó.

Tinh thần tôi đã căng thẳng tới cực điểm, một chút kiên nhẫn còn lại cũng bị bào mòn hầu như không còn, tôi vừa muốn vọt vào nhìn xem rốt cuộc Thuồng luồng tiên đang làm gì nhưng lại vừa sợ bên trong có cương thi.

Bây giờ bên cạnh tôi không có ai, nếu thật sự gặp cương thi đoán chừng không cần cương thi ra tay,tự chính tôi cũng bị dọa sợ mà chết.

“Đại thần, rốt cuộc cô có làm được không a, cô sẽ không phải kẻ lừa đảo tiền chứ?” Cường Tử rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh, nóng nảy nói.

Nói xong ông ta quyết định, nhấc chân đi vào phòng giữ xác.

Tôi vội vàng níu ông ta lại, sống chết không chịu để cho ông ta đi vào.

Ai ngờ ông ta từ đưa tay lục trong túi mình một lúc, vậy mà lấy ra hai tấm bùa màu vàng quơ quơ trước mặt tôi: “Yên tâm đi, tôi có vũ khí phòng thân. Lúc đầu tôi đã sớm chuẩn bị một chút rồi, ai ngờ tiểu nha đầu cô lại là cái gậy quấy phân heo, đến cái bản cũng không có còn dám giả vờ là đại sư, mất công ta mở miệng gọi cô là đại, cô cũng thật có can đảm nhận.”

Thái độ của ông ta đối với tôi trong nháy mắt liền thay đổi, trợn mắt nhìn ghét bỏ tôi một cái.

Bất quá ông ta vẫn là đưa cho tôi hai tấm bùa vàng chia ra dán lên tôi và ông ta, nói: "Cô chờ ở tại đây, tôi muốn vào xem một chút."

Nói xong ông ta không còn do dự nữa, mà cứ thế nhấc chân đi vào.

Tôi lúc đầu vốn không muốn đi vào, nhưng ông ta vừa đi thì hành lang tối om cũng chỉ còn lại mình tôi, mặc dù đã được dán bùa lên người nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ.

“Đợi tôi một chút!” Gọi ông ta một tiếng, tôi bước nhanh vào theo.

Sau khi vào tôi mới phát hiện cương thi trong tưởng tượng của mình không hề tồn tại, bên trong ngoại trừ mấy cái thi thể để trên bàn thì hoàn toàn trống rỗng, căn bản không có người khác.

Cho dù là như vậy nhưng tinh thần tôi vẫn căng thẳng, dù sao quả thật trong này vẫn có tiếng động lạ xuất hiện, mà mấy bộ thi thể kia cứ đẻ tùy tiện như vậy, nói không chừng một trong các bộ thi thể kia lại đột nhiên ngồi dậy.

Tôi đi théo sát sau lưng Cường Tử, ánh mắt đảo nhanh quanh phòng xác tìm kiếm bóng dáng Thuồng luồng tiên.

Chỉ là tìm một vòng, tôi cũng không thấy Thuồng luồng tiên đang ở nơi nào.

Tiếng nhai nuốt vẫn lọt vào tai một cách rõ ràng hơn, Cường Tử sau khi đi vào cũng có chút khẩn trương, bây giờ ông ta đã hoàn toàn không còn để tôi vào mắt, một bên vừa đi về phía trước vừa ra lệnh cho tôi như sai sử một tên lính quèn, bảo tôi chú ý nếu thấy có gì đó khác thường phải nhanh chóng nói cho ông ta.

Tôi gật đầu một cái, trước kia đã quen đi phía sau Tô Mộc, cho dù sau đó Tô Mộc không còn ở bên cạnh tôi thì vẫn luôn có Đường Dũng bảo vệ tôi, cho nên tôi mới không sợ trời không sợ đất, cảm thấy mình rất trâu.

Bây giờ thì chỉ còn lại chính mình, tôi mới phát hiện ra tôi vẫn là cô gái Lộc Dương nhát gan như trước kia, can đảm lấy trước đó hoàn toàn là do cảm giác an toàn mà Tô Mộc và Đường Dũng mang lại cho tôi.

Cũng may bọn họ không có ở đây, tinh thần tôi buộc phải kéo căng đến lợi hại, các giác quan cũng phải phóng đại vô hạn.

Đi chưa được mấy bước, tôi liền phát hiện ra có một cỗ thi thể có chút dị thường. Đó là thi thể của một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, cũng không biết là do béo hay là gì nhưng bụng của ông ta nhô lên rất cao, còn mặt và tay chân lại nhỏ hơn rất nhiều, nhìn rất không cân đối.

Trong bụng ông ta hẳn là có gì đó, chẳng lẽ tiếng nhai nuốt kia phát ra từ cơ thể ông ta?

Có suy nghĩ này, sự chú ý của tôi càng tập trung và cẩn thận quan sát từng chi tiết nhỏ trên thi thể người đàn ông kia.

Cùng lúc đó thính lực tôi đã tới cực hạn, tất cả lực chú ý đều đặt lên lỗ tai, cẩn thận lắng nghe tiếng nhai kinh khủng kia.

Roạp roạp!

Rất có nhịp điệu, không hoảng hốt không vội vàng.

Càng đến gần cỗ thi thể người đàn ông kia thì tiếng nhai nuốt càng rõ ràng.

Thậm chí tôi còn có thể nghe được rõ ràng tiếng răng trên răng dưới chạm vào nhau, mà theo tiết tấu âm thanh kia tôi thấy bụng của người đàn ông hơi run một chút.

Tôi lập tức kéo Cường Tử một cái, nhẹ nhàng chỉ thi thể của người đàn ông kia, ra hiệu cho ông ta thấy bụng thi thể kia có vấn đề.

Ông ta rất nhanh hiểu ra ý tứ của tôi, sau khi thấy được mục tiêu liền nuốt nước miếng một cái, bảo tôi lui về phía sau rồi trực tiếp đi đến trước mặt thi thể người đàn ông lật lên tấm vải bao trùm thi thể.